Trương Tuệ nói xong, không ngừng t/át vào mặt mình.
Đến khi khóe miệng rỉ m/áu, miệng vẫn lẩm bẩm:
"Tôi không phải người, tôi có lỗi với con gái mình."
Không lâu sau khi Trương Tuệ khai nhận, Lý Quốc Phú cũng thừa nhận tội á/c.
Hắn kể hôm đó Lý Uyển Đình chạy vào phòng, cầm trái xoài vui vẻ nói:
"Bố ơi, ăn xoài đi, ngọt lắm."
Lý Quốc Phú nhìn nụ cười trên mặt con gái, giống hệt mẹ nó.
Hắn cho đó là sự chế nhạo, h/ận th/ù che mắt.
Chu Mai trong tù thường lặp đi lặp lại:
"Giá như lúc ấy là thằng cu thì tốt biết mấy."
Cả đời Lý Uyển Đình như bước trên băng mỏng.
Sự ra đời của cô bé mang theo tội với tổ tông, chẳng ai yêu thương.
Cái ch*t của Uyển Đình như giải thoát tất cả.
Lý Quốc Phú không phải nuôi con gái người khác.
Chu Mai thoát khỏi lời oán h/ận của con trai.
Trương Tuệ không lo con gái ảnh hưởng gia đình mới.
Hà Phong không lo điềm x/ấu với sự nghiệp của hắn.
Họ đều nghĩ tương lai mình sẽ tươi sáng.
Chỉ riêng Uyển Đình - như ngọn cỏ dại, tàn lụi chẳng ai hay.
Nơi góc khuất vô tri, không che chở, lớn lên trong gió ngược, cuối cùng vẫn chẳng đợi được mùa xuân thuộc về mình.
**HẾT**
Bình luận
Bình luận Facebook