Sau cuộc thi, dàn nhân vật công chính lần lượt xuất hiện.
Bọn họ ai cũng gia thế tương xứng, tiền bạc, quyền lực đủ đầy, là những thái tử nổi danh nhất Kinh Khuyên.
Vì tranh giành Tiết Nhượng, họ đ/ấ u đ/á không khoan nhượng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ vì tình yêu mà chấp nhận những người khác.
Và cơ/n g iận dữ của họ đổ hết lên người tôi - một nhân vật nhỏ bé.
Người đầu tiên ch/ặn đường tôi là Giang Triệu, kẻ có tính cách h/ung b/ạo nhất.
Nghe nói cậu ta phải lòng Tiết Nhượng ngay lần đầu gặp mặt khi đóng vai anh hùng c/ứu mỹ nhân.
Từ đó cứ bá/m riết lấy cậu ấy không thôi.
Hiện tại, Giang Triệu đang ở trong con hẻm nhỏ, ch/ất v ấn tại sao tôi lại cho người gi/ám s/át Tiết Nhượng, rốt cuộc tôi có â/m mư/u gì?
Cậu ta lớn tiếng d/ọa d/ẫm sẽ cho tôi một bài học.
Tôi quay đầu nhìn thằng bạn nối khố, cảm thấy khó hiểu.
"Cậu ta định... một mình đ/ánh cả mười đứa chúng ta sao?"
Thằng bạn cũng hơi ngẩn ra, chỉ vào trán mình:
"Có phải đầu ó/c cậu ta có vấn đề không nhỉ…"
Khi còn chưa chuyển trường đến, Giang Triệu muốn hố/ng h/ách thế nào cũng được.
Bởi vì nhà họ Giang sẽ chống lưng cho cậu ta, ai nấy đều nể nang cậu ta. Đừng nói là đ/á/nh mười người, ngay cả đ/ánh cả trăm người cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng có vẻ cậu ta đã quên rằng lần này cậu ta ch e gi/ấu thân phận để đến đây.
Nhà họ Mạc của tôi không biết điều đó, chẳng may đ/á/nh nhầm một người, thì ai có thể tr/ách tôi chứ?
Tiện thể xả cơn tức vì không gặp được Tiết Nhượng gần đây.
Sao tự dưng cái thằng ngáo này cũng làm nhân vật chính được cơ chứ!
Hai bên nhìn nhau chằm chằm, chuẩn bị động thủ.
Đột nhiên, một thiếu niên tóc vàng xông vào giữa vòng v/ây.
Cậu ta chớp đôi mắt to, vẻ mặt đầy lo lắng kéo Giang Triệu lại:
"Cậu ấy chỉ là thích A Nhượng thôi, đâu có ph/ạm t/ội gì tày trời, sao cậu lại muốn đ/ánh cậu ấy?"
Rõ ràng là can ngăn, nhưng trong giọng nói lại đầy ngấm ngầm c/hâm ch/ọc.
Nhìn gương mặt xinh xắn như búp bê sứ của cậu ta, trong lòng tôi chợt dâng lên nỗi s ợ h/ãi.
Nếu nói Giang Triệu là con trâu đ/iê n chỉ biết làm việc nặng, thì thiếu niên này chính là con hồ ly chuyên g ây chu/yện.
Lúc này, trong đôi mắt con hồ ly này chẳng có chút thiện ý nào, cứ như mong chúng tôi đ/ánh đến kẻ sống người ch*t.
"Mạc Đồng?"
Giọng Tiết Nhượng vang lên sau lưng.
Cơ thể tôi lập tức c ứng đờ.
Vì bận thi đ/ấ u, đã một tháng rồi tôi chưa gặp lại cậu ấy.
Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn Tiết Nhượng càng lúc càng tiến gần.
Cặp lông mày của cậu ấy cũng nhíu ch/ặt hơn. Cậu ấy nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người tôi.
"Lần này cậu lại để ý ai nữa đây?"
Nghe vậy, tôi sững sờ.
Cái gì mà tôi lại để ý ai?
Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, đảo qua một vòng.
Nuốt một ngụm nước bọt.
Không thể không nói, không hổ danh là dàn nhân vật công chính, ai cũng đẹp hết phần thiên hạ.
Theo thiết lập nhân vật của tôi, dù từ bỏ Tiết Nhượng, tôi cũng không thể bỏ qua những anh chàng chất lượng thế này.
Nhưng tôi s ợ lắm.
S ợ đến nỗi cảm thấy câu hỏi này của Tiết Nhượng cũng có cái b/ẫy chờ tôi nhảy vào.
Đây lại là một lần thăm dò, đúng không?
Thăm dò xem tôi có thực sự từ bỏ ý định nh/òm ng ó cậu ấy hay chưa.
Nghĩ vậy, tôi bất ngờ ôm lấy thiếu niên tóc vàng gần mình nhất.
"Lần này tôi để ý cậu ta."
Bình luận
Bình luận Facebook