Đám nha hoàn ở Đông sương phòng đã bị dọa đến mất mật, vậy mà không ai dám mở cửa nhìn ra ngoài dù chỉ một cái.
Ta và Trương Dịch Tuyết nhân cơ hội này, lần mò trong bóng tối đi tới Tây viện.
Tây viện là nơi ở của Trương Chí Đức, thuộc về Bạch Hổ vị, cũng chính là tinh thần và khí vận của cả Trương phủ.
Đêm nay, đám hộ vệ tuần tra rõ ràng có chút thất thần, kẻ nào kẻ nấy đi đường xiêu vẹo, ngáp dài liên tục.
Đêm không ngon giấc, ngày lại vất vả làm việc, có thể giữ vững tinh thần mới là chuyện lạ.
Toàn bộ người trong Trương phủ, ai ai cũng có á/c mộng của riêng mình.
Chưa từng làm chuyện x/ấu ư? Chỉ sợ chẳng có lấy một ai.
Cả đời Trương Chí Đức không biết đã hại bao nhiêu nữ nhân vô tội.
Một lễ vật dành tặng hắn, tất nhiên cũng phải chuẩn bị thật hậu hĩnh.
Lỗ Ban yểm thắng thuật, vốn chia làm hai nhánh: yểm thuật để hại người, thắng thuật để c/ứu người.
Mà trong yểm thuật, tà á/c nhất chính là "Oán nữ yểm".
Lấy tóc và y phục của nữ nhân ch*t oan làm thành nhân ngải, ch/ôn dưới cửa sổ phía bắc của chủ viện.
Kẻ ở trong phủ, mỗi khi trời tối, bất kể nhìn thấy nữ nhân nào, cũng đều hóa thành những oan h/ồn mà mình từng bức hại.
Trong thư phòng của Trương Chí Đức treo một bức tranh "Mãnh hổ hạ sơn", uy phong lẫm liệt.
Bức họa này chính là trận nhãn của Bạch Hổ trận.
Ta lấy nước rửa chân, nhỏ vào đôi mắt con hổ trong tranh.
Chỉ trong khoảnh khắc, khí thế hung hãn liền tan biến.
Bạch Hổ bị phá, toàn phủ này, người người đều sẽ khiếp đảm.
Kẻ sống trong phủ tựa chim sợ cành cong, cả ngày thấp thỏm không yên, chỉ một tiếng động nhỏ cũng có thể dọa đến h/ồn xiêu phách lạc.
Trương Dịch Tuyết trên người đeo bùa hộ thân ta đưa, tạm thời không bị phong thủy Trương phủ quấy nhiễu.
Vừa về đến phòng, nàng liền gỡ tấm bùa xuống, đặt lên bàn, sau đó xoay người ôm lấy eo ta.
"Nương... nương ơi, là con có lỗi với người!"
Ta đứng lặng tại chỗ, cả người cứng đờ.
Thân thể g/ầy yếu của Trương Dịch Tuyết r/un r/ẩy không ngừng.
Trong mắt nàng lúc này, ta hẳn chính là Liễu di nương đã ch*t thảm kia.
"Nương, con nhớ người lắm..."
"Con có một bằng hữu, nàng tên Trần Huyền Chấp, nàng ấy cùng con ăn cơm, cùng con ngủ, còn cùng con b/áo th/ù."
"Là con ng/u dốt vô năng, khiến người phải ch*t oan uổng."
"Nương, con sẽ sống thật tốt. Đợi đến khi những kẻ th/ù kia đều phải đền mạng, con sẽ tìm một nơi thật tốt, an táng người lại lần nữa."
Ta khẽ thở dài, ôm lấy Trương Dịch Tuyết.
Những oan h/ồn mà ngươi kh/iếp s/ợ, lại chính là người mà kẻ khác ngày đêm mong nhớ, dù có thượng cùng bích lạc, hạ tận hoàng tuyền cũng muốn gặp lại dù chỉ một lần.
Bình luận
Bình luận Facebook