Vết thương của Hác An Nguyên rất sâu, sau khi băng bó xong thì được giữ lại bệ/nh viện để theo dõi.
Mùi th/uốc sát trùng trong phòng bệ/nh nồng đến mức làm tôi nghẹn họng.
Bất giác khiến tôi nhớ đến ba năm trước, quãng thời gian nằm viện sau khi đỡ d/ao thay cho Hác Dận Niên.
Khi đó anh ấy đối xử với tôi rất tốt.
Anh ấy cho tôi ăn ngon, ở tốt, tự tay gọt táo rồi đưa tận miệng, còn m/ua cả sữa AD canxi—loại tôi thích nhất… Hai kiếp người, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với tôi như vậy.
Thật ra bình luận nói không sai.
Tôi đúng là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, từ nhỏ đã phải trầy trật vật lộn trong kẽ hở của cuộc sống để sinh tồn.
Khó khăn lắm mới nhờ học bổng mà tốt nghiệp đại học, vậy mà đi làm chưa đầy một năm đã mắc bệ/nh nan y.
Bác sĩ nói, do tôi thường xuyên ăn đồ rẻ tiền, lại làm việc quá sức, cơ thể không chịu nổi nữa.
Dùng mạng sống để tiết kiệm tiền, cuối cùng cũng chẳng thể đổi lại mạng sống.
Thật đáng tiếc.
Nhưng may mắn là tôi đã xuyên không.
Gặp được Hác Dận Niên - người đã phá vỡ rất nhiều “lần đầu tiên” trong hai kiếp của tôi.
Dù biết anh ấy chỉ đang trả ơn, tôi vẫn vô cùng trân trọng khoảng thời gian nằm viện ấy, thậm chí còn hèn hạ mà từng ảo tưởng về một “mãi mãi”.
Nếu Hác Dận Niên mãi mãi đối tốt với tôi như vậy thì tốt biết bao.
Nhưng về sau, tôi thường tự nhắc nhở mình không được đắm chìm vào đó, vì sớm muộn gì cũng phải rời xa anh ấy, để những điều tốt đẹp ấy dành cho người khác.
Tôi đã tự dỗ dành mình như thế suốt ba năm.
Tưởng rằng buông tay sẽ rất nhẹ nhàng.
Nhưng đến khi ngày đó thực sự đến, khi tận tai nghe thấy tin anh ấy sắp liên hôn...
Tim vẫn nghẹn đến mức không thở nổi.
Bình luận
Bình luận Facebook