Cảnh sát đang tìm nguyên nhân tôi t/ự s*t
Nhưng thực ra nguyên nhân đều nằm ở những chuyện mà tôi gặp phải.
Thâm căn cố đế, vô cùng phức tạp, đã chiếm lấy cả đời tôi rồi.
Sự lạnh nhạt suốt năm năm ròng của M/ộ Dạ Bạch, sự bóc l/ột không ngừng của bố mẹ tôi.
Còn có email mà Lê Vi gửi đến trước khi tôi đề nghị ly hôn nữa.
Lê Vi là bạch phú mỹ từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều nên đến ngữ khí email cũng vô cùng nghênh ngang kiêu ngạo.
Cô ta nói: “Tôi sắp về nước rồi. Trái tim của M/ộ Dạ Bạch nằm ở chỗ tôi, chắc là cô biết điều này nhỉ? Nếu không muốn bị quét ra khỏi nhà thì tôi khuyên cô nên tự đề nghị ly hôn đi, đừng có trở thành hòn đ/á ngáng đường giữa tôi và Dạ Bạch nữa. Nếu cô cảm thấy phương diện kinh tế sau khi ly hôn của mình không được bảo đảm thì tôi có thể cho cô 200 vạn, Dạ Bạch cũng sẽ cho cô phí chăm sóc hợp lý.”
Thái độ của cô ta rất rõ ràng: Tôi đã cho cô mặt mũi rồi đấy, Hy vọng cô đừng không biết điều.
Thái độ của tôi cũng rất rõ ràng, tôi trả lời cô ta: “Chẳng phải những người khác đều sẽ cho 500 vạn hay sao? Sao mà đến lượt cô thì lại hạ giá xuống vậy? Cô làm lo/ạn trật tự thị trường như vậy không được hay lắm đâu nhỉ?”
Lê Vi nghiến răng ken két: “Quả nhiên cô giống y như lời Dạ Bạch nói, trong mắt chỉ biết có tiền.”
Cô ta m/ắng thì m/ắng vậy nhưng vẫn gửi tiền cho tôi.
Tôi nhận được tiền bèn đề nghị ly hôn với M/ộ Dạ Bạch.
Thật sự không phải tôi tham của, chỉ là vì trước kia tôi đã dùng khoảng thời gian 5 năm cũng không thể khiến M/ộ Dạ Bạch rung động, bây giờ bạch nguyệt quang của anh ta sắp về nước rồi, tôi làm gì đủ trình làm đối thủ của cô ta chứ.
Tôi không thể để mình bị quét ra khỏi cửa được nên thu tay thôi.
Tôi vốn định sau khi lấy được số tiền này thì sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng ly hôn rồi, lại còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà vào ngày 30 Tết, một mình cô đ/ộc uống rư/ợu giải sầu ở căn nhà lạnh lẽo thế này, đến một người để nói chuyện cũng chẳng có.
Tất cả cảm xúc tiêu cực cùng vỡ bờ một lúc khiến tôi cảm thấy như sợi dây mình vẫn luôn gồng níu kéo đ/ứt phựt, đến ý nghĩ tiếp tục chống đỡ cũng không còn.
Cho nên tôi đã c/ắt cổ tay.
----------
Tất cả những thứ này tôi đều viết trong nhật ký.
M/ộ Dạ Bạch đọc xong thì đ/au khổ ngồi trên đất. Anh ta vừa khóc vừa gọi tên tôi:
“Lạc Vãn Ngâm, Vãn Ngâm, sao em lại ngốc như vậy chứ.”
“Lần đầu em bị sảy th/ai, anh chỉ là không muốn em bị đồng nghiệp chê trách nên mới bảo em vờ như không quen biết anh. Em nói em sẽ trở về với đồng nghiệp nên anh mới không đưa em về. Đúng là anh đã tham dự sinh nhật của Lê Vi nhưng mục đích của anh khi tham gia bữa tiệc đó là vì tiếp cận với đối tác làm ăn, uống rư/ợu say cũng là để bàn chuyện hợp tác.”
“Sau khi em sảy th/ai anh cũng rất áy náy, nhưng lúc đó dự án đang đi đến giai đoạn kết nên anh thật sự không thể phân tâm. Đợi sau khi anh hết bận thì em đã không còn muốn nhắc tới chuyện này nữa rồi.”
“Qu/an h/ệ giữa anh và Lê Vi, cũng không phải như em nghĩ đâu.”
…
Người đàn ông trưởng thành cao một mét tám mấy như M/ộ Dạ Bạch lại khóc lóc đến tê tâm liệt phế trong phòng của tôi.
Chị m/a bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa.
“Xem đi, cậu ấy thâm tình tới vậy cơ mà. Hay là em hồi h/ồn đi.”
Tôi chỉ hừ lạnh một tiếng: “Chị gái à, chị từng thấy nước mắt cá sấu chưa?”
Bình luận
Bình luận Facebook