Ta tặc lưỡi, người hoàng tộc quả là kỳ lạ.
Hoàng thượng sai nội vụ phủ thêm nhiều nước đ/á giải nhiệt cho ta, lại đem trái cây quý hiếm đến.
Ta ăn dương mai, xem truyện, trong lòng vô cùng khoan khoái.
Chợt có người ngoài cung gào lên.
"Quý phi nương nương! Quý phi nương nương!"
Ta hỏi ai dám la hét trước cửa, Tiểu Cúc bảo là thị nữ của Đức phi, ta sai người cho vào.
Thị nữ vừa vào liền dập đầu lạy ta.
"Quý phi nương nương! Xin c/ứu chủ tử nương nương!"
Ta hỏi có chuyện gì.
Nàng ấp úng, nói hoàng thượng nổi gi/ận Đức phi, ban cho một thước lụa trắng.
Ta nghe vậy, nghĩ đến việc nhờ phụ thân tra được mấy ngày nay, mắt ánh lên.
Vừa đến cửa đã nghe Đức phi cười lớn.
"Hoàng thượng! Những năm qua, thần thiếp ở lãnh cung khác gì? Ngài nhiều lần đến thăm, cũng chỉ vì áp lực phụ thân thần thiếp! Là Ninh vương yêu thương thần thiếp, khiến thần thiếp cảm nhận chút hơi ấm! Nay Ninh vương không còn, thần thiếp cũng không lý do gì sống nữa."
Một lát sau, ta bước vào, Đức phi thấy ta cũng cười khúc khích: "Hầu vua như hùm, quý phi nương nương, kết cục của hôm nay chẳng phải ngày sau của ngươi."
Ta cười: "Vừa nhập cung đã mang th/ai lén, sinh hạ một nữ nhi tên A Thất, đúng không?"
Đức phi ngẩn người, như kẻ đi/ên lao vào ta: "Sao ngươi biết?!"
Ta tiếp: "Ninh vương bị gi*t vì mưu phản chứ gì, Đức phi tham dự bao nhiêu? Hai người tưởng kín đáo, nhưng thị nữ thân cận thường ra cung, ai cũng biết."
Nay ngươi một lòng cầu ch*t, lại muốn bảo vệ ai?"
Đức phi mặt mày hoảng hốt: "Thần thiếp không hiểu nương nương đang nói gì."
Ta cũng chẳng màng nàng không nói thật, quay đầu bước ra khỏi cửa.
Chẳng mấy chốc, ta nghe thấy tiếng xào xạc từ bên trong.
"Đức phi qu/a đ/ời rồi!"
Tiếng thông báo của thái giám vang lên.
Ta bỗng cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nếu một ngày ân sủng của hoàng đế chẳng còn, kết cục của ta sẽ ra sao?
Ta cần một đứa con.
Bình luận
Bình luận Facebook