Tôi và Thẩm Ngôn Nhượng học cùng trường thời trung học.
Nhưng chúng tôi hoàn toàn không quen biết.
Điểm số của tôi rất tốt, là hạt giống được thầy cô kỳ vọng vào, giống như những học sinh của trường Thanh Bắc.
Thẩm Ngôn Nhượng lại hoàn toàn ngược lại.
Hắn đ á n h nhau, trốn học, h ú t t h u ố c.
Ngoại trừ khuôn mặt, thật sự là đẹp đến mức có phần quá đáng.
Với khuôn mặt đó, Thẩm Ngôn Nhượng đã trở thành một nhân vật nổi tiếng ở thành phố nhỏ miền Nam đó.
Chúng tôi là hai đường thẳng song song.
Nhưng lại giao nhau vào năm lớp 11.
Năm đó, mẹ tôi, người tôi luôn sống nương tựa, được chẩn đoán mắc u n g t h ư giai đoạn cuối.
Toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà đều đã đổ vào viện phí.
Nhưng đó chỉ như giọt nước trong biển cả.
Cơ thể mẹ càng lúc càng yếu đi.
Cho đến đêm giao thừa, mẹ đột nhiên nói với tôi, bà muốn ăn một miếng bánh kem socola.
Tôi đến một siêu thị nhỏ, nhìn vào giá của chiếc bánh kem socola, rồi im lặng.
38 tệ, tôi không m/ua nổi.
Trường học đã thúc giục đóng tiền sách, tôi đã xin lùi lại nhiều lần.
Tiền ăn cho ngày mai còn chưa có.
Nhưng đây là nguyện vọng của mẹ.
Tôi quyết định làm một chuyện thật to gan.
Tôi sẽ ă n c ắ p chiếc bánh đó.
Bình luận
Bình luận Facebook