Thật Sự Buông

Chương 1 + 2

05/09/2024 14:46

Sau mười hai năm yêu nhau, bạn trai tôi không còn yêu tôi nữa.

Vào ngày tôi rời Hải Thành sau khi chia tay, anh ấy đuổi theo tôi đến sân bay, áy náy nói: “Xin lỗi, anh cần thời gian suy nghĩ, có lẽ chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian sẽ tốt hơn.”

Tôi lắc đầu, "Không cần phải nghĩ nữa, sau này không làm phiền nhau là đã đủ lịch sự rồi."

1.

Tôi và bạn trai quen nhau từ hồi cấp ba, chúng tôi là mối tình đầu của nhau.

Chúng tôi đã cùng nhau đi qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.

Anh ấy nói tôi là người anh ấy đã muốn cưới từ khi còn học cấp ba.

Nhưng khi chúng tôi yêu nhau được mười hai năm, chuẩn bị nói đến chuyện cưới xin anh ấy lại không còn yêu tôi nữa.

Anh ấy nói với bố tôi: “Vẫn còn sớm mà chú, chờ cháu cố gắng thêm hai năm nữa, dù sao cũng phải chuẩn bị tiền cho con cái trước, chuyện kết hôn không thể vội được.”

Giọng anh ấy đầy vẻ lo lắng cho tôi.

Tôi ngồi ngay đối diện họ, không nói một lời.

Bố tôi không nhận ra điều gì bất thường, chỉ vỗ vai anh ấy hỏi: "Cháu định tiết kiệm bao nhiêu? Nuôi một đứa trẻ không phải chuyện nhỏ đâu."

"Ít nhất cũng phải hai trăm triệu chứ ạ, không thể để con cái gặp khó khăn ngay cả trong việc học thêm được." Anh ấy nói như điều đó là lẽ đương nhiên.

2

Đúng vậy, đây quả là một lý do rất chính đáng.

Hai năm trước khi anh ấy vất vả m/ua nhà, bố tôi đã nói chúng tôi nên đính hôn trước nhưng anh ấy từ chối nói rằng vẫn chưa có một chiếc xe ra h/ồn, không cần vội.

Đến hôm nay, nhà cửa xe cộ đều đã có, anh ấy lại nói vẫn chưa chuẩn bị được tiền cho con cái.

Lương của cả hai chúng tôi đều không thấp, anh ấy lương ba mươi triệu, tôi lương hai mươi triệu.

Thêm nữa cả hai đều là con một, điều kiện gia đình đều tốt, sau ba năm ra trường, m/ua nhà m/ua xe cũng không có gì khó khăn.

Nhưng chúng tôi hiểu nhau, đều là người rất cầu tiến.

Vì vậy khi anh ấy bất chấp sự phản đối của gia đình, kiên quyết muốn tự mình m/ua nhà ở Hải Thành tôi hoàn toàn ủng hộ.

Đợi chờ suốt năm năm.

Bố tôi liếc nhìn tôi một cái, dường như nhận ra sự im lặng của tôi, nói: “Theo chú thấy, cả hai bên gia đình đều sẵn sàng giúp đỡ các con, mà hai đứa đều là con một, không nhất thiết phải tự mình cố gắng hết.”

“Thế hệ trước vất vả không phải để các con đỡ khổ sao?”

Giọng anh ấy nghiêm nghị hơn: “Chú à, chuyện này không phải như thế, cháu phải chứng minh được khả năng của mình, nếu không chú cũng sẽ không yên tâm gả con gái cho cháu.”

Bố tôi không biết vấn đề nằm ở đâu, mỗi lần nói chuyện với anh ấy đều có cảm giác bất lực.

Giống như tôi vậy.

Danh sách chương

3 chương
05/09/2024 14:47
0
05/09/2024 14:47
0
05/09/2024 14:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận