Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mễ Mễ
- HÌNH NHÂN THẾ MẠNG
- Chương 1
Tôi nhìn chằm chằm mấy đồng bạc trắng kia, trong lòng run lên: "Ông ơi, tiền này..."
Ông nội tôi nhặt một đồng bạc lên, đưa lên miệng thổi một cái, rồi lại đưa lên tai nghe, sắc mặt ông trầm xuống:
"Tiền này tiếng không đúng, mang theo mùi đất tanh và oán khí, là đồ tùy táng."
Tôi sợ đến rụt người lại: "Vậy ông ta..."
Ông nội tôi ném đồng bạc trở lại mặt bàn: "Người giấy này, không thể làm."
"Giấy đen viền trắng là dẫn sát, ba thước ba tấc là thúc mạng, không vẽ mắt là... là để nó tự tìm mắt. Đây là muốn luyện lệ q/uỷ!"
Tối hôm đó, ông nội tôi dùng vải đỏ gói mấy đồng bạc lại, đ/è dưới ngưỡng cửa. Ông dặn tôi, mấy ngày nay trời tối thì đóng cửa, ai gọi cũng không được mở.
Hai đêm đầu còn coi như yên ổn, đến đêm thứ ba, vừa qua giờ Tý, tôi đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng "thình... thình... thình..." không nhanh không chậm, giống như có người đang dùng đầu đ/ập cửa.
Bên ngoài cửa truyền đến giọng của ông lão áo xám: "Lão sư phụ, hình nhân của tôi làm xong chưa?"
Ông nội tôi không lên tiếng, tay nắm ch/ặt một nắm chu sa. Tiếng đ/ập cửa dừng lại. Một lát sau, tôi nghe thấy một trận tiếng soàn soạt, giống như rất nhiều móng vuốt đang cào cửa.
Mặt ông nội tôi biến sắc, đẩy tôi vào phòng trong, trốn xuống gầm giường: "Mặc kệ nghe thấy động tĩnh gì, cũng không được ra ngoài!"
Tôi co ro dưới gầm giường, sợ đến r/un r/ẩy cả người. Tiếng cào cửa càng lúc càng lớn, còn lẫn với một loại âm thanh khò khè phát ra từ cổ họng như bị hở. Đột nhiên, một tiếng "ầm" vang lên, giống như có thứ gì đó phá cửa xông vào.
Tôi nghe thấy ông nội tôi hét lớn một tiếng: "Cút ra ngoài!" Tiếp theo là một trận đ/á/nh nhau, còn có tiếng bàn ghế đổ vỡ, có thứ gì đó bị đ/á/nh ngã.
Trong không khí tràn ngập một mùi nồng nặc, giống như x/á/c ch*t th/ối r/ữa.
Qua một lúc lâu, bên ngoài hoàn toàn im lặng. Tôi đ/á/nh bạo, từ từ bò ra khỏi gầm giường. Tiệm vàng mã ngổn ngang bừa bãi, ông nội tôi dựa vào tường ngồi, khóe miệng dính m/áu, sắc mặt trắng bệch, tay ông vẫn nắm ch/ặt một con d/ao vót tre dính m/áu đen.
Ngay ngưỡng cửa, còn để lại mấy vũng nước đen nhớp nháp, tanh tưởi vô cùng.
Ông nội tôi thở hổ/n h/ển nói: "Thứ này... không phải nhắm vào ta, là nhắm vào cháu."
Tôi ngây người: "Nhắm vào cháu?"
Ông nội tôi nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: "Cháu bát tự toàn âm, mệnh hỏa yếu, là 'vật chứa' tốt nhất của những thứ đó. Nó muốn thân thể của cháu."
Chân tôi mềm nhũn ra: "Ông ơi, vậy phải làm sao?"
Ông nội tôi cố gắng đứng dậy: "Phố cổ không thể ở lại được nữa. Trời sáng chúng ta đi, đi tìm bà cô Lưu của cháu."
Bà cô Lưu ở trấn bên cạnh, là sư tỷ của ông nội tôi, nghe nói bản lĩnh còn cao hơn ông nội tôi. Chúng tôi vội vàng thu dọn chút đồ đạc cá nhân, trời vừa tờ mờ sáng thì khóa cửa tiệm.
Đi đến đầu phố cổ, đối diện đụng phải bác Trương đ/á/nh mõ. Bác Trương nhìn hai ông cháu tôi xách túi lớn túi nhỏ, ngẩn người: "Sư phụ Trần, sớm thế đi đâu xa vậy?"
Ông nội tôi ậm ừ đáp: "Ừ, đi thăm người thân."
Bác Trương thở dài một tiếng: "Đi cũng tốt. Haizz, ông nói cái thời buổi này... À phải rồi, hai hai người nghe tin gì chưa, nhà đồ tể Lý ở đầu trấn phía đông, tối qua xảy ra chuyện rồi."
Ông nội tôi dừng bước: "Xảy ra chuyện gì?"
Bác Trương hạ thấp giọng: "Ch*t rồi! Ch*t thảm lắm! Nghe nói, bụng bị kho// ét rỗng, bên trong… bên trong nhét đầy giấy đen! Mắt cũng không còn, hai hốc đen ngòm! Kỳ quái lắm!”
Tay ông tôi gi/ật b/ắn lên một cái, ông nhìn tôi, trong ánh mắt toàn là sợ hãi.
“Cảm ơn, ông Trương.”
Ông tôi kéo tôi, bước nhanh hơn.
Khi chúng tôi đến nhà bà cô Lưu thì đã là chiều muộn.
Bà cô Lưu sống trong một cái sân nhỏ ở rìa trấn, sân được quét dọn rất sạch sẽ, trước cửa còn trồng hai cây đào.
Ông tôi gõ cửa hồi lâu, bên trong mới vọng ra một giọng nói khàn khàn: “ai đó?”
“Sư tỷ, là tôi, lão Trần Tứ.” Ông tôi vội nói.
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra một khe, bà cô Lưu thò đầu ra.
Bà còn lớn tuổi hơn ông tôi, tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt lại sáng đến đ/áng s/ợ.
Bà nhìn ông tôi một cái, lại nhìn tôi, nhíu mày: “Vào đi.”
Chúng tôi vừa vào nhà, bà cô Lưu đã nhìn chằm chằm ông tôi hỏi: “Vướng phải cái gì rồi?”
Ông tôi kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, không sót một điều gì.
Bà cô Lưu nghe xong, im lặng rất lâu. Bà đi đến trước mặt tôi, đưa bàn tay g/ầy guộc ra, vạch mí mắt tôi ra nhìn, Lại sờ lên đỉnh đầu tôi.
“Không phải nhắm vào nó đâu.”
Giọng bà cô Lưu càng khàn hơn. “Là nhắm vào "thứ" trên người nó.”
Ông tôi ngớ người. “Thứ gì? Trên người Tiểu Bảo có thể có thứ gì chứ?”
Bà cô Lưu không trả lời, ngược lại hỏi tôi:
“Này cháu, mấy ngày nay cháu có nhặt được thứ gì đặc biệt không? Hoặc, gặp phải người lạ nào, cho cháu cái gì không?”
Tôi suy nghĩ kỹ, lắc đầu: “Không ạ., ngoài cửa hàng thì là nhà, không gặp phải gì cả…”
Lời còn chưa dứt, tôi đột nhiên nhớ ra.
“A! Ba ngày trước, chính là trước khi ông già áo xám đến, cháu chơi ở phố sau, nhặt… nhặt được một đồng tiền đồng, trên đó dính một chút sơn đỏ. Cháu thấy hay hay, nên… nên bỏ vào túi.”
Tôi vội vàng lấy đồng tiền đồng đó ra khỏi túi. Đồng tiền đồng trông có vẻ đã cũ kỹ, trên đó khắc những chữ mờ nhạt, ở mép lỗ vuông ở giữa, quả thật có một chút dấu vết màu đỏ sẫm, giống như m/áu khô.
Bà cô Lưu vừa nhìn thấy đồng tiền đồng đó, sắc mặt lập tức thay đổi. Bà gi/ật lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, lớn tiếng hỏi:
“Cháu nhặt khi nào? Cụ thể là giờ nào!”
Tôi bị dáng vẻ của bà dọa sợ, lắp bắp nói: “Thì… thì chiều. Lúc mặt trời sắp lặn… “
“Giờ Tuất! Lúc âm khí bắt đầu tăng lên!”
Bà cô Lưu đột ngột nhìn ông tôi.
“Lão Tứ, thằng cháu này của ông, bị người ta hạ "q/uỷ sính" rồi.”
Mặt ông tôi tái mét.
“Q/uỷ… q/uỷ sính?”
“Có người dùng "tiền sính" dính thi sát này, đ/á/nh dấu đứa bé này rồi.”
Bà cô Lưu nắm ch/ặt đồng tiền đồng đó, các ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
“Ông già áo xám đó, không phải là chủ mưu, mà chỉ là một "bà mối" chạy việc vặt thôi. H
ắn ta đến tìm ông để làm người giấy, không phải là để luyện q/uỷ mà là để chuẩn bị cho "thứ" phía sau một đám cưới âm!
Bình luận
Bình luận Facebook