Thật lòng mà nói, tên l/ừa đ/ảo Jack này tính tình cũng không tệ. Nhưng chuyến này tôi tới là để c/ứu Lục Linh Châu và mấy người kia, dù trời long đất lở cũng phải tìm cách đưa họ đi thôi.
Tôi lắc đầu ngao ngán.
"Haizz, Jack, rốt cuộc đạo hạnh của anh còn non lắm. Chỉ một mình anh thì không thể cung cấp đủ BA cho Pharaoh đâu."
Tôi và Jack cãi nhau ầm ĩ. Tang Cách đứng nhìn một lúc, bỗng cười lạnh rút sú/ng chĩa vào tôi.
"Bọn Trung Quốc, chúng mày xem tao là đồ ngốc sao?"
"Dù không hiểu tiếng Trung, nhưng tao đã nhìn ra - một trong hai đứa chúng mày đang nói dối!"
Một tay chân đi tới thì thầm: "Boss, hai người Tàu này là nhân viện bảo tàng. Lúc chúng ta đón Pharaoh, họ đã có mặt ở đó."
"Cái gì?!"
Tang Cách nổi trận lôi đình.
"Lôi cả hai đứa này ra ngoài!"
Tôi vội giơ tay đầu thú.
"Tôi không phải nhân viên bảo tàng! Tôi được Pharaoh triệu hồi bằng linh cảm huyền bí mới tới đây. Tôi có bằng chứng!"
Tôi chỉ tay về phía Tống Phi Phi đang dựa tường.
"Hỡi Pharaoh tôn quý! Xin ngài hãy nói sự thật với thần dân - có phải ngài đã triệu hồi tôi?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tống Phi Phi chậm rãi gật đầu.
Cả phòng chấn động.
Tôi tiếp tục chất vấn: "Có phải ngài cần phơi trăng để thu thập đủ BA, dẫn thần dân vào Cánh Cửa Vĩnh Sinh?"
Tống Phi Phi lại gật đầu, còn diễn sâu thêm bước tới giơ tay ôm lấy vầng trăng tưởng tượng.
Tang Cách đứng hình mất mấy giây, khi tỉnh lại liền phấn khích đến r/un r/ẩy.
"Trùng khớp! Hoàn toàn trùng khớp với lời tiên tri! Pharaoh phục sinh! Pharaoh sẽ dẫn chúng ta vào Cánh Cửa Vĩnh Sinh!"
Tang Cách "cộp" một tiếng quỳ sụp trước mặt Tống Phi Phi.
"Bề trên, ngài có cho phép hạ thần được tiến vào Cánh Cửa Vĩnh Sinh không?"
Tống Phi Phi ngẩn người, đột nhiên vung tay t/át Tang Cách một cái đôm đốp.
Bình luận
Bình luận Facebook