Ngủ Nhầm Với Anh Nam Chính

Chương 13

20/06/2025 10:01

Thẩm Dương bị nhà họ Thẩm gọi về gấp, tôi đành theo cậu ấy về nước.

Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn cả là—kể từ hôm đó, độ công lược vẫn cứ dậm chân tại 90%, mãi không nhích lên.

Theo kinh nghiệm trước giờ, chỉ cần người được công lược thật lòng đồng ý yêu đương, độ công lược sẽ lập tức đạt tối đa.

Nghĩa là sao? Là Thẩm Dương chưa thật lòng với tôi ư?

Là... cậu ấy đang lừa tôi sao?

Tối hôm đó tôi trở về căn hộ một mình.

Đèn hành lang bị hỏng, ban quản lý vẫn chưa cho người đến sửa.

Tôi không để tâm, tiếp tục bước đến cửa nhà.

Vừa định nhập mật mã thì bất ngờ bị ai đó kéo mạnh cánh tay.

Không ổn rồi.

Tối nay Thẩm Dương về lại biệt thự nhà họ Thẩm.

Nếu người này có d/ao... tôi không được manh động, phải giữ bình tĩnh.

Tôi cố điều chỉnh nhịp tim, giả vờ điềm tĩnh định mở lời.

Nhưng mùi hương gỗ thông tuyết pha lẫn rư/ợu mạnh đã tràn ngập khứu giác tôi.

Tôi khựng lại, giọng khẽ run:

"Thẩm Tịch."

Chỉ một tiếng gọi thôi mà dường như càng kí/ch th/ích người đối diện.

Anh nắm ch/ặt tay tôi, xoay người tôi áp vào tường.

Trong bóng tối, hơi thở Thẩm Tịch rối lo/ạn, giọng anh khàn đục:

"Em và Thẩm Dương đang quen nhau à?"

Tôi nhăn mũi lại:

"Anh uống bao nhiêu rư/ợu rồi?"

"Trả lời anh!"

Lực ở cổ tay càng siết ch/ặt hơn.

Trong đêm tối, Thẩm Tịch như con thú bị nh/ốt trong lồng tr/a t/ấn vô số lần.

Tôi hít một hơi sâu, quyết định chấm dứt:

"Phải, em và Thẩm Dương đến với nhau rồi."

Thẩm Tịch nhìn tôi.

Tôi vùng vẫy:

"Thẩm Tịch, anh làm gì đấy? Buông em ra!"

"Giang Uyển, thật ra trước khi tới đây, anh đã nghĩ kỹ rồi."

Giọng anh nghèn nghẹn, trán tựa vào vai tôi.

"Nếu em nói 'phải', anh sẽ đ/á/nh th/uốc mê em, mang em đi, nh/ốt vào một căn biệt thự không ai tìm thấy được."

"Chỉ có hai chúng ta. Anh sẽ lắp camera khắp nơi, khóa em bằng xích sắt, để cả đời em không thể rời xa anh."

Một giọt nước rơi xuống vai tôi.

Tôi bàng hoàng định đẩy anh ra thì Thẩm Tịch lại càng siết ch/ặt vòng tay.

Anh khản giọng, cố kìm nén nhưng vẫn run lên từng tiếng:

"Nhưng cuối cùng anh phát hiện... mình không làm được."

"Vì con chó nhỏ... sao có thể làm đ/au chủ nhân của nó được chứ."

Từng tầng lớp cảm xúc bị kìm nén quá lâu giờ vỡ tung như lũ tràn đê.

Vai tôi ướt đẫm nước mắt.

Thẩm Tịch nức nở, giọng anh đ/ứt đoạn:

"Giang Uyển, sao em không thể... thích anh thêm lần nữa?"

Tôi không đáp, chỉ khẽ vỗ lưng anh.

Trái tim tôi như bị ngâm trong giếng cổ lạnh buốt, chua xót lạ thường.

Hành lang trống trải chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ, phá tan bóng tối và yên tĩnh.

Một lúc sau, Thẩm Tịch mới buông tôi ra, bước vội ra phía thang máy.

Đến cửa, anh đột ngột dừng lại.

Anh quay đầu, nói với tôi:

"Giang Uyển, nếu đây là điều em muốn."

"Anh sẽ chiều theo ý em."

Danh sách chương

5 chương
20/06/2025 10:01
0
20/06/2025 10:01
0
20/06/2025 10:01
0
20/06/2025 10:01
0
20/06/2025 10:01
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu