15.
Sắc mặt mọi người khi nghe đến lời này đều cứng đờ. Quả thực, dù là con một, nếu không có năng lực thì cha mẹ cũng sẽ không giao tài sản gia đình mình đã vất vả g/ầy dựng cho họ.
"Minh Yến, người đính hôn của anh là con gái ruột của Tần gia, anh giúp Tần Kiều Dương như vậy, không tốt lắm đâu." Có người không phục mà chế nhạo anh.
“Liên quan gì tới anh?” Minh Yến nhẹ nhàng lắc ly rư/ợu đỏ, vẻ mặt lười biếng, keo kiệt ném cho bọn họ một ánh mắt.
Tôi dựa vào lan can, tầm nhìn rơi ở nơi đó, dù là bôi ngọ, đùa cợt, hay là bảo vệ cũng không thể tạo nên một rung động nào trong lòng tôi.
"Chị ở đây à." Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Tống Nguyệt hôm nay ăn mặc rất giống một công chúa, xinh đẹp lại ngây thơ.
Chiếc lễ phục trẻn người cô là Thẩm Tố Tâm đích thân đưa cô đi đặt may, Thế nên trước mặt tôi, cô ấy lại có cảm giác vượt mặt vì được ưu ái hơn.
"Đó là vị đó của Minh gia đúng không, chị có thích không? Nhưng em nghe nói, anh ấy hẳn là vị hôn phu của em nhỉ." Cô nhìn về phía Minh Yến.
Vờ như có chút khó xử mở lời.
"Tống Nguyệt, cô không cần đến khiêu khích tôi, là của cô thì sẽ là của cô, tôi không thể giành được, nếu là của tôi, thì cũng cùng một đạo lí như vậy.”
Tôi đã quen với việc cô ấy hay thay đổi thái độ hết lần này đến lần khác.
"Chậc, hy vọng sau khi bị mọi người bỏ rơi, chị vẫn có thể nói chuyện tự tin như vậy." Cô cười lạnh, quay người rời đi.
Đợi khi tôi quay đầu lại lần nữa, vừa đúng lúc chạm vào tầm mắt từ phía xa xa của Minh Yến, anh nhàn nhạt nhếch môi, hướng về tôi nâng ly, nhưng tôi vẫn bình tĩnh dời tầm mắt đi chỗ khác.
Bình luận
Bình luận Facebook