“Kiểm hàng” xong, Cố Dã bị ném xuống ngay dưới chân tôi. Hắn nắm ch/ặt vạt váy tôi, cúi đầu van xin: “Nhu Nhu, trước đây là lỗi của anh, anh có mắt như m/ù. Em tha cho anh đi...”
“Tha?” Tôi cười lạnh, không chút thương xót đ/á văng bàn tay dơ bẩn của hắn: “Cho dù tôi đồng ý, anh nghĩ… họ sẽ tha cho anh sao?”
Yến tiệc chính thức bắt đầu.
Mọi người vừa ăn uống, vừa thỉnh thoảng liếc về phía này.
Giờ ai cũng đã biết Hồ Lam ch*t thảm thế nào.
Ánh mắt nhìn Cố Dã, từng ánh nhìn sắc hơn d/ao.
Nếu không vì đôi gene song sinh kia, và gương mặt còn coi như ưa nhìn, thì hắn đã sớm bị ch/ém thành trăm mảnh.
“Hồ Nhu, cả làng dùng chung đàn ông như thế sẽ đẻ ra quái th/ai. Tôi là bác sĩ, em tin tôi đi. Nếu thiếu đàn ông, tôi cùng em nghĩ cách. Ra ngoài b/ắt c/óc hay lừa gạt cũng được. Tôi sẽ ki/ếm vài người mang về cho các người, được không?”
Tôi khẽ lắc đầu, giọng bình thản:
“Việc đó không cần anh bận tâm.”
Hàng nghìn năm qua, Hồ thôn chưa từng có đứa trẻ dị tật. Duy chỉ có đàn ông yếu ớt đa bệ/nh. Tôi từng hỏi bà trưởng làng cũ nguyên nhân, nhưng bà cũng không rõ.
Đó là bí mật… cần chính tôi khám phá.
Sau bữa tiệc, họ ép Cố Dã dập đầu liên tục trước linh vị Hồ Lam rồi tống hắn xuống hầm tối.
Giờ tôi là trưởng thôn, cả làng tôn tôi làm chủ. Vậy nên tôi sẽ là người đầu tiên.
Bước vào hầm, hắn bị trói trần truồng trên giường y hệt tôi đêm qua. Tôi bước chậm đến, vuốt nhẹ gò má hắn, nhoẻn môi cười:
“Anh có biết… anh thua ở chỗ nào không?”
Mắt hắn đỏ ngầu, đi/ên lo/ạn như thú dữ:
“Tôi không nên bị thương… để cô có cơ hội ra tay.”
“Sai rồi.” Tôi lắc đầu.
“Anh thua vì từ đầu đến cuối đều kh/inh rẻ phụ nữ. Nghe qua 'bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đợi sau lưng' chứ? Tôi lén theo dõi anh, khóa cửa, nửa đêm lẻn xuống hầm... Anh tưởng mình thông minh hơn, sớm phát hiện sơ hở? Thực ra, tất cả đều là tôi cố tình để lộ.”
“Ban đầu, tôi thật sự bị anh lừa, tưởng anh là người anh vô tội trong câu chuyện. Tôi sợ bắt nhầm người, trả nhầm th/ù. Vì thế, tôi cố ý tiếp cận, giả vờ yêu thương anh. Không phải anh thích nhất gi*t con mồi vào lúc chúng yêu anh nhất sao? Tôi đặc biệt cho anh cơ hội đấy.”
Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ chấn động, như lần đầu tiên nhìn rõ con người tôi. Đã bảo rồi, đàn bà Hồ thôn giỏi ngụy trang nhất. Hồi đại học, tôi đóng vai đóa tiểu bạch hoa lạnh lùng suốt ba năm. Mấy ngày ngắn ngủi này đáng là bao?
Trong ánh nhìn kh/inh bỉ của tôi, tia sáng trong mắt hắn dần tắt ngấm. Khi mọi chuyện kết thúc, tôi thản nhiên lau người rời khỏi hắn.
Trước khi đi, hắn hỏi câu cuối: “Cô tính toán kỹ lưỡng như vậy, rốt cuộc vì điều gì?”
Tôi mỉm cười: “Bác sĩ Cố thông minh như thế, sao không tự đoán đi?”
Chương 12
Chương 18
Chương 7
Chương 18.
Chương 6
Chương 17
Chương 13
Chương 40
Bình luận
Bình luận Facebook