Khoan Sắp nước?!
Tôi: "Thẩm giờ ở đâu?"
Hệ thống: "Đang ở Anh."
Tôi: "Giúp tôi vé bay sang tốt."
Giờ Thẩm đã mất trí nhớ, tôi chỉ cần giấu anh.
Sau đó, nhân lúc này bay sang Anh phục Thẩm Dương, tiền rồi ch*t biến mất.
Cho dù sau này Thẩm nhớ nhà họ Thẩm quyền lực đến đâu… thì chẳng làm gì nổi kẻ đã như tôi, đúng không?
Má ơi, sao tôi lại thông minh đến này cơ chứ!
Mười triệu tươi sáng rực rỡ, tôi đây tới đây!
Tôi đảo vòng, vươn tay ôm cổ Thẩm Tịch, làm nũng:
"A Tịch, hôm qua em nhận thoại từ mẹ em…"
Tôi cố cơn phấn vẻ lắng buồn rầu:
"Bà bị bệ/nh, ở Anh. Em muốn qua thăm bà chuyến."
Thân là người công lược, đâu mẹ thật mà gọi?
Nói dối lý do sang dựng lá chắn an toàn.
Thẩm sững người:
"Mẹ em?"
"Ừ." đầu.
"Được, với em."
"Không cần đâu!"
Tôi vội chữa ch/áy:
"Mẹ em tính hơi… khó chịu. Em còn chưa nói với bà mình với anh."
"Với mới bị t/ai n/ạn xong, bay đường dài sẽ mệt, không tốt cho sức khỏe."
Thẩm tôi, sâu không thấy đáy.
Không khí, đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Từ lúc biết không nam chính, tôi tự nhiên thấy chột dạ cách vô lý.
"A Tịch…"
Tôi chưa kịp nói hết, tiếng chuông thoại bất chợt vang dồn dập.
Thẩm tôi cái, nhẹ nhàng tay che màn hình rồi nghe máy.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hệ nhắn đã đặt vé xong, trước khi xảy ngoài ý muốn, tôi chuồn lẹ.
Tôi lôi vali xổm thu dọn đồ đạc gọn gàng, động tác như gió.
Bỗng dưng, cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng, lạnh buốt đến gáy.
Tôi đột ngột quay đầu lại.
Thẩm đứng cách tôi nửa mét, tay cầm thoại, lạnh lùng chằm tôi.
Tim tôi gi/ật thót.
Ánh đó, độ đó...
Không lẽ—Thẩm đã nhớ lại rồi?!
Bình luận
Bình luận Facebook