21
Trời tối, trong căn nhà tre dưới chân núi.
Ta vui vẻ tắm gội, còn con hồ ly trắng thì nghịch ngợm trèo lên cạnh thùng nước.
Ta cười, bế nó lên, trêu chọc: "Đồ hồ ly háo sắc."
Hơi nóng bốc lên, đôi tai trắng của hắn đỏ bừng.
Chưa kịp nghĩ ngợi, một cơn gió lướt qua.
Ta bị bế bổng lên, nằm gọn trong vòng tay hắn.
Nhìn gương mặt hắn thoáng đỏ, ta theo bản năng ôm ch/ặt lấy hắn.
"Ta không nhịn được nữa." Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, đôi mắt đầy khát khao: "Diểu Diểu, Diểu Diểu."
22
"Kể xong rồi?"
Mạnh Bà đặt chén trà xuống, nhìn cô nương xinh đẹp trước mặt, khẽ phẩy tay áo.
"Ừm. Ta có thể không uống canh Mạnh Bà được không?" Dư Diểu Diểu cắn môi, dè dặt hỏi.
"Cảm ơn ngươi đã chia sẻ câu chuyện. Con hồ ly đó, bất kể ra sao, cũng sẽ tìm được ngươi. Uống đi thôi."
Mạnh Bà đã nghe qua hàng ngàn câu chuyện bên dòng Vo/ng Xuyên, nhưng lần đầu tiên bà được nghe một câu chuyện về con hồ ly si tình như vậy.
Xung quanh, những đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, tỏa hương thoang thoảng.
Dư Diểu Diểu biết mình không thể tránh khỏi, bưng bát lên, uống cạn.
"Bà bà, đây là chiếc chuông. Nếu hắn đến mong bà hãy giao lại cho hắn."
Nàng lấy từ tay áo ra chiếc chuông nhỏ màu trắng, đặt lên tảng đ/á, rồi bước đi trên cầu Nại Hà.
Mạnh Bà nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, thở dài: "Ngươi đến rồi, chiếc chuông này đưa lại cho ngươi."
"Cảm ơn."
Bóng dáng Ấp Dung hiện ra, hắn đưa tay lấy chiếc chuông, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cây cầu nơi nàng dần biến mất.
Đó là cô nương hắn đã tìm ki/ếm suốt ngàn năm, cuộc đời quá ngắn ngủi, nhưng hắn tin rằng nàng vẫn còn đâu đó trên thế gian.
Hắn nhất định sẽ tìm nàng, dù có phải đợi thêm bao nhiêu kiếp nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook