Tôi cứ nghĩ sau khi tỉnh dậy, cả hai chúng tôi sẽ xa cách như lần đầu tiên, âm thầm ngầm hiểu và coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không ngờ, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra trước–
Thời kỳ nh/ạ y c/ả m của Thẩm Duật Hành đột ngột đến sớm.
Phòng của tôi và Thẩm Duật Hành chỉ cách nhau một bức tường. Khi pheromone của anh ấy tỏa ra, đầu tôi như muốn n/ổ t/ung.
Nhưng không lâu sau, mùi hương đó nhanh chóng biến m/ất khỏi không khí.
Một alpha đang trong thời kỳ nh/ạ y c/ả m mà thu pheromone lại, nguyên nhân cũng không nhiều, nhất là trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hoặc là đã được gi/ải t/ỏa, hoặc...
Giống như một omega bị kì/m n/én, đ a/u đến mức ng/ất đi.
Nhưng rất ít alpha rơi vào trường hợp thứ hai, bởi vì sau khi trưởng thành, họ sẽ tìm bạn ti`nh phù hợp qua ngân hàng pheromone để giảm bớt.
Nghĩ đến omega có độ tương thích cao với Thẩm Duật Hành...
Tôi nghĩ tới điều gì đó, ngay cả dép cũng không mang đã lao ra khỏi phòng:
"Anh!”
“Thẩm Duật Hành!"
Tôi dùng sức đ/ậ p mạnh vào cửa phòng anh ấy: "Anh có sao không?"
Không có tiếng trả lời.
Tôi xoay nắm cửa vài lần, phát hiện ra nó đã bị khóa trái.
Dưới ti`nh thế cấ/p b/ách, tôi đ/ạp mạnh khiến cánh cửa bật mở.
Tôi nghĩ mình sẽ thấy Thẩm Duật Hành n g/ã g/ụ c trên sàn hoặc dựng tổ như những cảnh trong truyện tranh.
Nhưng chẳng có gì cả.
Rèm cửa sổ trong căn phòng của Thẩm Duật Hành đã kéo kín, không một tia sáng nào lọt vào.
Anh ấy chỉ ngồi thẳng tắp ở gần bậu cửa sổ, một cách b/ạo l/ực và im lặng, anh ấy vừa v/ò n/át vừa x é những đóa hoa đặt trên tủ đầu giường.
Trên mặt anh ấy còn đeo cả dụng cụ chặn c/ắ n.
Tại sao ở trong phòng mình, anh ấy cũng phải đeo thứ đó?
Tôi tự hỏi.
Có lẽ lần này thực sự rất nghiêm trọng.
Tôi đứng cách xa anh ấy nhất có thể, cẩn thận gọi: "Anh..."
"Ừ?" Nghe thấy tiếng tôi, Thẩm Duật Hành quay đầu lại.
Lúc này tôi mới thấy đôi mắt của anh ấy đã hơi đỏ.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh ấy không còn nhìn tôi nữa.
"Anh có làm em s ợ không?"
Anh ấy nói: "Anh đã gọi bác sĩ rồi, lát nữa họ sẽ đến.”
"Về phòng mình đi, Hạ Vãn."
Dường như nghĩ đến điều gì, anh ấy bổ sung thêm: "Nhớ khóa cửa... tốt nhất dùng vật nặng ch/ặ n lại."
Tôi nhìn bó hoa đã bị v ò n/át trong tay anh ấy, r/ùn g m/ình một cái, sau đó nghe lời anh ấy quay lại phòng mình.
Không hiểu vì sao, mỗi lần nghĩ đến bó hoa trong tay Thẩm Duật Hành, tôi đều cảm thấy s ợ h/ã i, thậm chí...
Tôi chui rúc vào trong chăn.
Giống như bên ngoài chăn là một con q/u ái v/ật đáng s ợ.
Nửa tiếng sau, bác sĩ đến.
Tôi nghe thấy âm thanh l/ục đ/ục bên ngoài, rón rén thò đầu ra.
"Tôi đã nói rồi, những thứ này dành cho alpha như cậu hoàn toàn vô dụng."
Giọng bác sĩ có chút nghiêm nghị, thậm chí mang ý tr/á ch m/óc.
"Cậu đã từng tiếp xúc với omega có độ tương thích cao với mình rồi. Trong thời kỳ nh/ạ y c/ả m, cậu nên nhờ sự giúp đỡ của cậu ấy, chứ không phải t/iêm th/u ố c ứ/c chế."
"Dùng th/u ố c ứ/c chế quá nhiều sẽ dẫn đến ti`nh trạng như hôm nay: Hoàn toàn bộ/c p/hát không thể ki/ểm so/át."
"Hơn nữa, sáng nay chỉ trong vòng nửa tiếng mà cậu đã ti/êm ba mũi. Cậu muốn như thế nào, muốn để mình bị r/ối l/oạ n c/ăng th/ẳng sao?"
Thẩm Duật Hành không ngẩng đầu lên: "Em ấy không được."
Bác sĩ nhức đầu xoa thái dương: "Vậy thì đổi. Dù độ tương thích thấp hơn một chút, nhưng vẫn tốt hơn ti`nh trạng hiện tại."
Thẩm Duật Hành: "Tôi không muốn đổi."
"Thẩm Duật Hành!" Bác sĩ lớn tiếng, như qu/át lên: "Tôi là bác sĩ, không phải cố vấn ti`nh cảm riêng tư của cậu!"
"Nếu cậu muốn ch*t, tôi tuyệt đối không ngăn cản cậu đâu!"
"Tôi sẽ báo ti`nh trạng của cậu cho cha cậu. Để ông ấy sắp xếp cho cậu gặp omega phù hợp với cậu."
Thẩm Duật Hành ngă/n bác sĩ lại: "Đợi đã..."
"ti`nh trạng của cậu không thể kéo dài thêm nữa."
Khi bác sĩ đứng dậy, có thể đẩy Thẩm Duật Hành ra dễ như trở bàn tay:
"Một alpha cấp S bị r/ối lo/ạ n că/ng th/ẳng sẽ biến thành người đ/iê n. Chúng ta đâu phải chưa từng thấy, người trước đó là bài học cho chúng ta."
Bình luận
Bình luận Facebook