Sau màn náo lo/ạn, không ai dám xen vào nữa. Hàn Hùng nhận ra, nếu tiếp tục từ chối, sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vậy là gã đổi chiến thuật: miệng đồng ý lập đội, nhưng trong lòng đã tính toán cách gi*t ch*t “con mồi” tự dâng đến cửa này.
‘Đúng lúc ta đang lo việc đột phá Võ Sư quá chậm, thì lại có một thằng ngốc dâng m/áu đến tận nơi.’ Hàn Hùng thầm nghĩ.
Tần Phong thì vẫn cười h/ồn nhiên, không hề biết nguy hiểm đang áp sát, còn mơ mộng hão huyền về “thần ki/ếm”.
Thời gian trôi qua, trời dần sẩm tối. Tần Phong giả vờ dẫn Hàn Hùng đến một quán trọ. Họ nói rằng gần đây thường có m/a tu xuất hiện, vì vậy tối nay sẽ ở lại đây để thuận tiện dò la tin tức.
Hàn Hùng nhìn xung quanh, hài lòng gật đầu: ‘Tốt! Tốt! Quán trọ này chọn đúng chỗ rồi… gi*t người ch/ôn x/á/c vừa hay không ai biết, rất thích hợp.’
Tần Phong thấy Hàn Hùng gật đầu, trong mắt lập tức hiện lên vẻ hưng phấn không kiềm chế được. Ban đầu hắn còn tưởng phải tốn chút công sức mới khiến đối phương đồng ý, ai ngờ Hàn Hùng lại gật đầu nhanh như vậy.
‘Hàn Hùng à, Hàn Hùng… đây chính là do ngươi tự mình đồng ý!’ Tần Phong thầm nghĩ, khóe miệng khẽ cong lên.
Tuy nhiên, lúc này ánh mắt Hàn Hùng nhìn Tần Phong chẳng khác nào đang nhìn một tên ngốc. Không nói thêm, gã trực tiếp chọn một phòng thượng hạng.
Tần Phong cũng đi theo, nhưng cố ý chọn một căn phòng ở xa để tránh quá gần mà dẫn đến rắc rối. Thậm chí, hắn còn “chu đáo” trả tiền phòng cho Hàn Hùng.
Điều này khiến Hàn Hùng hơi bất ngờ, không ngờ Tần Phong lại ân cần đến thế. Gi*t người ch/ôn x/á/c lại càng đơn giản hơn. Đúng là bảo bối chu đáo… Tần Phong, cái hố này là ngươi tự đào, nhất định phải nằm cho kỹ.
Khi màn đêm buông xuống, vở kịch cũng bắt đầu.
Hàn Hùng mở hộp ki/ếm, lấy M/a Ki/ếm ra. Sát khí từ thân ki/ếm lập tức bùng phát, ánh sáng đỏ như m/áu lan ra. Hàn Hùng khẽ mỉm cười: “M/a Ki/ếm, ngươi cũng đang mong chờ ta gi*t người phải không?”
Nghe vậy, tôi không nhịn được lẩm bẩm: “Nhanh lên, đừng lề mề nữa! Thân thể 400 năm của ta lâu rồi chưa được uống m/áu.”
Từ sau khi Trưởng lão Trường Ki/ếm gọi Hàn Hùng đi hỏi chuyện, tôi đã không được mang ra ngoài nữa, cho đến lần này mới được giấu trong hộp ki/ếm mang theo.
Nhưng lúc này, tôi chợt cảm nhận một tia sát khí, lập tức rung lên. Hàn Hùng cũng nhận ra điều khác thường, vừa định đứng dậy thì một cây ngân châm bay từ ngoài cửa vào - bị gã dễ dàng gạt đi. Một giây sau, một hắc y nhân lướt qua cửa sổ, biến mất trong màn đêm.
“Là m/a tu!” Hàn Hùng cảm nhận khí thế vừa bộc phát từ đối phương, ít nhất là Võ Đạo Cửu Trọng.
‘Giữa thời điểm này, sao m/a tu lại dám ngang nhiên xuất hiện ở quán trọ?’ Hàn Hùng thầm nghi hoặc.
Bình luận
Bình luận Facebook