Tôi nhìn dĩa thịt kho tàu đã bị tôi ăn sạch, bây giờ đã trở thành một thứ m/áu nhầy nhụa.
Sự khó chịu trào từ dạ dày lên ngay lập tức tôi nôn ra ngoài.
Bà ấy không phải bà ngoại của tôi!
Nhưng khi tôi ý thức được điều này đã muộn rồi.
Nó đã lộ ra răng nanh sắc nhọn như muốn ăn thịt tôi.
Tôi hối h/ận không thôi chỉ có thể trèo tường ra ngoài chạy bạt mạng về phía trước.
Nó không ngừng đuổi theo tôi cả quãng đường, cho đến khi có một con sông chạy siết cản lại ngay trước mặt tôi.
Tôi nhảy vào trong đó, dòng nước dữ dội cuốn tôi đến nơi nào mà tôi không biết.
Tôi dần mất ý thức đi trong dòng nước chảy xiết. Khi tỉnh dậy lần nữa, trước mắt tôi lại là ngôi nhà bùn thấp bé.
Tôi cảm thấy như mơ một giấc mơ vậy.
Lúc này, tôi đang nằm ở ngoài sân, còn bà ngoại thì bưng một dĩa lớn thịt kho tàu đi ra.
Tôi nhìn dĩa thịt kho tàu màu sắc đẹp đẽ đó, trong lòng nảy sinh ra một nghi vấn lớn.
Rõ ràng tôi nhớ bản thân đã ăn rất nhiều nhưng bây giờ bụng của tôi lại đói cồn cào.
“Nhanh, mau thử xem.”
Bà ngoại gắp một miếng vào trong chén của tôi.
Động tác của bà giống y hệt lúc trước tôi nhìn thấy.
Tôi dường như lại trải qua chuyện lúc nãy một lần nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook