9
Tôi bị người của Giang Tầm ném vào một cái hồ nước.
Trong nước, anh ta thả rất nhiều rắn.
Rắn nước.
Những con rắn nước uốn éo mình, trườn qua người tôi, cái cảm giác lạnh buốt khiến tôi rùng mình.
Hai tay tôi bị treo lên, phần lớn cơ thể chìm trong nước, xung quanh là vô số rắn đang bơi.
Có một con rắn quấn lấy cánh tay tôi, từ từ trườn lên.
Nó đã bò đến cổ tôi.
Tôi thậm chí có thể nghe rõ tiếng rít khi nó thè lưỡi, ngay sát bên tai mình.
Lạnh quá.
Tôi r/un r/ẩy không ngừng, nhưng vì quá sợ hãi, tôi cố gắng ghìm lại, không dám để cơ thể mình run mạnh.
Thế nhưng, toàn bộ sức lực đều dồn vào đôi tay. Thời gian trôi qua, tôi không thể gắng gượng thêm nữa, lực tay dần yếu đi, cơ thể tôi từ từ chìm xuống nước...
Nước hồ lạnh buốt.
Lạnh đến mức khiến tôi muốn bật khóc.
Ngày trước, Chu Nhụy cũng từng bị ngâm trong làn nước lạnh như thế này, phải không?
Lúc đó, cô ấy đã nghĩ gì nhỉ?
Cô ấy chắc hẳn... Đã rất tuyệt vọng.
Cơ thể tôi dần chìm xuống đáy nước, nước từ bốn phương tám hướng ùa vào, tôi mở mắt, cố gắng thích nghi với tầm nhìn dưới nước.
Hai tay bị treo, tôi cố gắng xoay người.
Bất chợt.
Ánh mắt tôi bị thu hút bởi những vết khắc trên bức tường.
Nước trong hồ không thể dìm ch*t tôi, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cảm giác ngột ngạt vô bờ bến bỗng chốc nuốt chửng tôi.
Trên bức tường dưới nước khắc một chữ:
Ninh.
Ninh trong Chu Ninh.
Dù nét khắc thô ráp, nét bút lộn xộn, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra thói quen viết chữ của người khắc.
Đó là nét chữ của Chu Nhụy!
10
Giữa trời hè nóng bức, không hiểu sao nước trong hồ lại buốt giá đến vậy.
Những con rắn nước không ngừng cuốn lấy tôi, khiến mặt nước gợn sóng làm tầm nhìn của tôi càng trở nên mờ mịt.
Tôi siết ch/ặt tay.
Cố gắng muốn nhìn rõ chữ đó…
Ninh.
Hơi thở gần như cạn kiệt, phổi như muốn n/ổ tung vì thiếu oxy.
Tôi buộc phải ngoi đầu lên khỏi mặt nước, hai tay bấu ch/ặt lấy dây xích, ngửa đầu lên mà hít lấy hít để không khí.
Trông tôi chẳng khác nào một con cá mắc cạn.
Thảm hại đến tột cùng.
Trên bờ, Giang Tầm đứng đó, một tay đút túi, lặng lẽ nhìn tôi.
Ánh mắt đó là ánh mắt thế nào nhỉ?
Là thờ ơ, là chế giễu.
Đúng…
Là sự thờ ơ xem thường tất cả mọi thứ trên đời.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ta cứ thế nhìn tôi, như thể đang chờ tôi c/ầu x/in.
Nhưng tôi cắn ch/ặt môi, không nói một lời.
Sự kiên nhẫn của Giang Tầm chỉ kéo dài vài giây, sau đó, anh ta bỗng bật cười.
"Hạ xích xuống."
Có người làm theo lời anh ta.
Sợi dây sắt buộc ch/ặt hai tay tôi từ từ hạ xuống, nước trong hồ lại tràn vào miệng và mũi tôi.
Để sống sót, tôi chỉ có thể cố hết sức bám lấy sợi xích mà leo lên.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ rệt hơn bao giờ hết…
Trong mắt Giang Tầm, mạng người thật sự rẻ mạt chẳng khác gì cỏ rác.
Bình luận
Bình luận Facebook