11.
Ta cứng đờ đặt đũa xuống, ta không quay đầu lại mà nói với Huệ Dương: “Cáo từ, tạm biệt.”
Ân Duật: “Gặp ở Phi Hoa Lâu nhé?”
Lòng bàn chân ta như bôi mỡ nhưng lại bị Ân Duật chặn đường.
Tiểu Miên lực bất tòng tâm chỉ có thể lắc đầu.
Càn quấy!
Trên đai lưng của ngươi mang theo cái gì vậy?
Có phải là thưởng bạc không?
Có phải không?
Ta không ngờ Tiểu Miên lại là người như vậy!!!
Ta oán h/ận nói: “Muốn chó bắt chuột lo chuyện bao đồng à?”
Ân Duật châm chọc nói: “Nếu như ta là chó thì điện hạ chính là chuột sao?”
Lại đổi cách xưng hô ở đây.
Ngày qua ngày, dọn sạch mấy thứ ch*t ti/ệt này đi.
Ta cười như không cười nói: “Là bản công chúa muốn nói, Ân đốc công, ngài quan tâm nhiều quá rồi.”
Hắn tựa nửa người vào khung cửa, lười biếng nói: “Ta chỉ muốn học hỏi công chúa thôi, công chúa lên kế hoạch đầy đủ như thế, rất có kinh nghiệm quản lý nhỉ?”
Nhắc đến chuyện này ta lại cảm thấy hăng hái.
Suy cho cùng mấy ngày trước nhị công tử Lâm gia còn hẹn ta đến Nhất Phẩm Lâu dùng bữa.
Trong cùng thời điểm đó ta lại tình cờ gặp được Hầu tam công tử hẹn ta đi chơi cưỡi ngựa đ/á bóng.
Ta thận trọng nói: “Biết sơ thôi.”
Ân Duật cười mỉa mai một tiếng.
Hắn phớt lờ ánh mắt sáng quắc của Tiểu Miên và Huệ Dương đang hóng hớt: “Công chúa Huệ Dương, thần phụng ý chỉ của thánh thượng mời người đến thiên lao nhặt cốt, nếu người không cần thì đ/ốt thành tro. Người thấy thế nào?”
Tính khí thần của Huệ Dương đã phấn chấn: “Thôi bỏ đi, theo đ/á/nh giá của bản công chúa là cóc nhái lại bình xét nhân loại, từ đây về sau không bằng ta tam nhân đồng túy.”
Ân Duật:...
Hắn cười như không cười nói: “Vậy thần xin cáo lui trước.”
Ân Duật quay đầu rồi bế ngang người ta lên.
Hắn cúi người, chóp mũi hơi lạnh dán vào bên má của ta: “Thật hy vọng chốc lát nữa công chúa có thể kiên cường như vậy.”
Bụng dưới của ta vô thức tê dại.
Ta cực kỳ h/oảng s/ợ nhìn về phía Huệ Dương cầu c/ứu.
Nàng ấy cũng lực bất tòng tâm mà lắc đầu.
Ta nổi gi/ận: “Nhưng mà vì ta muốn khuyên giải tỷ nên mới nói nhiều vậy thôi.”
Nàng ấy gi/ật mình: “Ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu.”
“Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì? Đăng b/án hôn thì, nguyệt b/án minh thì.”
Nàng ấy ngân nga ngâm thơ rồi lại di chuyển ngang qua chúng ta: “Bất đắc ngữ, ám tương tư. Lưỡng tâm tương duyệt, nan ngôn vu khẩu, cảnh bất tri…”
Hay cho một câu hát thê lương du dương.
Nhưng tỷ có muốn nghe tỷ nói cái gì không?
Cái gì phạn giảng cái gì thoại cật!
Cái gì lưỡng khẩu cái gì phá thi!
Ta không nên thương xót tỷ mà!
Ta sẽ liều với tỷ!
Mãi cho đến khi ta bị Ân Duật bế đi, Tiểu Miên che miệng cười rồi đi theo sau, lúc này Huệ Dương mới ngừng hát.
Nàng ấy nhìn theo hướng ta rời đi rồi ợ một cái: “Muội giúp ta một lần thì ta cũng giúp muội một lần, huề nhau rồi.”
“Nếu không có thông suốt rồi thì bản công chúa cũng không làm gì được.”
Bình luận
Bình luận Facebook