Mẫu mang th/ai đã nhiễm bệ/nh qu/a đ/ời.
Khi qu/an bà Nghĩa Trang, bất thấy tiếng trẻ khóc từ trong qu/an t/ài.
Khi nắp qu/an được họ trông thấy – một đứa bé toàn nhuốm m/áu, da thịt lổ, chỉ phủ một lớp màng mỏng phớt hồng, hình dạng quái dị rợn người.
Những kẻ qu/an tưởng m/a q/uỷ, hốt hoảng cả qu/an mà chạy.
Khi ấy, A tình cờ qua.
Người từng trải, rộng, lập tức nhận ra đây hiện tượng trung sinh tử” – sinh sau ch*t.
Nàng hết dũng khí, nhàng bế trong ôm ấm áp đầu tiên từng cảm nhận được trên cõi đời này.
Từ A thu nhận ta, lời tiếu nổi ngớt.
Một nữ chưa được mà nuôi con, đã thế đứa bé còn mang diện dị thường.
Thiên coi tà vật may, “nữ nhi qu/an t/ài”.
Kỳ lạ thay, từ mới sinh đã hữu tri hữu giác.
rõ lời cay nghiệt của những phụ nhân trong thôn m/ắng A thấy họ m/áu chó đen trước cửa nàng, cảm nhận rõ ràng lũ trẻ ném đ/á vào ta.
Thế nhưng, ai có làm khó được A nương.
Nàng có tài thêu đứng đầu thiên chỉ tay đã đủ nuôi hai chúng ta.
Nàng dùng kim chỉ một lớp “da người” để hộ yếu nhược, dạy sách chữ, truyền toàn bộ kỹ nghệ thêu thùa của nàng.
Đôi lúc, nàng cũng lộ tư: trong lòng nàng đã bắt tòng quân, nàng một lòng chờ hắn quay về nàng.
Ta từng hỏi: “Hắn nào sẽ trở lại?”
A chỉ lặng thinh.
Biên Yến triều lo/ạn lạc triền x/á/c phơi khắp nội, mấy ai dám chắc một ngày trở về?
Năm cập kê, A được tuyển vào cung, trở thành thêu của Nội vụ phủ.
Nàng rất Phần bổng lộc hậu hĩnh, phần thường được nhân thưởng thêm trâm ngọc, thoa vàng.
Nàng sẽ giữ lại, để dành làm của hồi môn ta.
Nhưng muốn xuất giá. chỉ muốn đời này kiếp này ở bên A nương.
Song A nghĩ vậy. Nàng có một đời yên ổn, làm một nữ tử bao khác – chồng, sinh con, đời bình thường mà phúc.
Đáng thời gian đẹp kéo bao lâu.
A ch*t rồi.
Nàng bất động trên chiếc chiếu cũ, sắc mặt xám ngoét, tay từng làm nên kỳ tích giờ đã ch/ặt lìa.
Thân x/á/c còn nguyên vẹn.
cây trâm trên đầu, nhét vào tay tên thái giám.
Hắn nói, A vừa làm xiêm y phi, vừa thêu hoa hoàng khiến phi nổi gi/ận, liền sai ch/ặt đ/ứt tay nàng.
Ta ngẩn hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
Hắn chỉ cười “Chính vậy.”
Ở thế đạo mạng của dân đen khác gì cỏ rác, bậc thềm kẻ quyền giẫm mà lên.
A từng dạy ta: “Con đừng tự coi rẻ bản sinh ắt có chỗ dùng.”
giờ phút đã thấu ý nghĩa câu nói ấy.
Ta sinh ra có qua trời muốn khoác một lớp “da phi”.
Bình luận
Bình luận Facebook