04
Ban đầu người muốn hôn cậu chủ là người kia, không phải tôi.
Nhưng tôi lại không thể giải thích, bởi vì quả thật là tôi đã mạo phạm cậu ấy.
"Cậu chủ, cậu nằm mơ. Ngẫm lại xem, cậu còn mơ thấy cái gì?"
Mí mắt cậu chủ gi/ật giật, khóe miệng cũng co quắp mất tự nhiên:
"Vầng trăng đứng dẫn tôi vào giấc mơ..."
"Cái đó thực sự tồn tại sao?"
"Không tồn tại."
"Cho nên cũng không có chuyện tối qua tôi hôn cậu."
Cậu chủ nửa tin nửa ngờ, lại đề cập đến một đề tài khác.
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Tại sao tôi ở đây?
Là cha cậu bảo tôi tới.
Không phải là vì chăm sóc cho cậu sao?
Tôi ki/ếm sống dễ dàng lắm sao? Lại còn phải chạy đến đây học toán cao cấp.
Tôi há miệng định trả lời, nhưng bị cậu chủ c/ắt đ/ứt.
Cậu ấy hoảng hốt, nét mặt dần hòa hoãn, tựa như đã nghĩ ra câu trả lời.
"Cậu là vì tôi?"
Mẹ nó nói nhảm!
Tôi đâu phải ăn no rửng mỡ.
Thầm m/ắng trong lòng, nhưng ngoài mặt tôi vẫn cung kính mỉm cười.
"Dạ, cậu chủ. Cậu có gì cần dặn dò?"
Dù sao tôi cũng không thể hất đổ chén cơm này.
Tôi thấy cậu chủ như có như không nhếch nhếch khóe miệng.
Cậu ấy buông cà vạt của tôi ra, quay trở lại vẻ mặt ngây thơ trong sáng.
"Không có."
Cảm thấy sau lưng bị đẩy một cái.
Có người đẩy cửa.
Tôi xoay người lui về phía sau, Tôn Mãnh đẩy cửa đi vào, thấy quần áo tôi không được chỉnh tề.
Cổ áo còn phanh ra, áo quần hơi xốc xếch, cà vạt cũng bị x/é ra, một nửa rơi xuống gi/ữa hai ch/ân tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook