Tôi lấy ra một nắm tiền xu và nhét mạnh vào miệng cô ta.
Cho cô làm tôi gi/ật mình nè.
“Hừ! Aaaaaaa......”
Tiếng hét thê thảm quanh quẩn trong ký túc xá, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của Triệu Kỳ.
Tôi xách cái đầu kia, đi tới vén chăn Triệu Kỳ lên rồi nhét vào trong.
“Aaaa… có q/uỷ! Tránh ra, tránh ra!”
Triệu Kỳ dùng cả tay lẫn chân từ trên giường bò xuống, chuẩn bị chạy, tôi lập tức túm lấy cổ áo của cô ấy.
“Không giải thích gì mà muốn đi sao? Như vậy rất bất lịch sự có biết không?!”
Triệu Kỳ quay đầu lại, nước mắt trực trào ra.
“Không phải tôi, thật sự không phải tôi.”
Thật sự là con vịt ch*t mạnh miệng mà!
Tôi mất kiên nhẫn kéo mạnh tay cô ấy ra.
Bởi vì quá lo lắng, trong tay Triệu Kỳ còn nắm thật ch/ặt lá cờ kia.
“Cô tưởng tôi m/ù chắc! Cờ chiêu h/ồn rõ ràng ra đó, tôi không nhìn thấy chắc?”
Triệu Kỳ oà một tiếng khóc nức nở.
“Là, là Chu Nhiễm, Chu Nhiễm bảo tôi làm như vậy.”
“Cô ta nói, trong nhà cô có tiền, cô nhất định sẽ tranh giành vị trí lớp trưởng với tôi, chỉ cần hù dọa cô một tí, cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Cái này, cũng là cô ta đưa cho tôi.”
Lại là Chu Nhiễm?
Tôi nắm cổ tay Triệu Kỳ, đến gần vài bước, buộc cô ấy phải nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Thật sự là Chu Nhiễm sao?”
“Đúng vậy.”
Tuy rằng cô ấy trả lời rất chắc chắn nhưng tôi vẫn nhìn thấy vẻ chột dạ chợt lóe lên trong mắt cô ấy.
Tôi còn chưa kịp hỏi tiếp thì đã nghe thấy tiếng hét gi/ận dữ từ ngoài cửa.
“Diệp Đồng, cô ra đây cho tôi.”
Tôi đỡ trán.
Con nhỏ này đúng là dây dưa không dứt mà!
“Ầm!”
Cửa phòng bị Chu Nhiễm đ/á văng.
“Nói, có phải là cô giở trò q/uỷ hay không?”
Lúc này tôi mới thấy rõ, trên mặt Chu Nhiễm đã mọc đầy vết thi ban, phấn nền không thể che hết được.
Nhưng rõ ràng tôi đã làm phép ở trên th* th/ể chị Linh, lẽ ra tốc độ lan truyền thi ban không thể nào nhanh đến như vậy được!
Trừ khi, đó không phải là th* th/ể của chị Linh!
Bình luận
Bình luận Facebook