7.
Lâm Chi không phải là người Chiêu Lăng, nên suốt kỳ nghỉ đông, chúng tôi chỉ có thể trò chuyện qua màn hình, không ngừng kể cho nhau nghe đủ điều.
Đêm giao thừa, quảng trường Thiên Hành diễn ra một buổi dạ hội tưng bừng đón năm mới.
Tôi cùng bạn bè tới xem thì bất ngờ gặp phải một vụ cư/ớp.
Đám đông hỗn lo/ạn, có một chàng trai trẻ lao ra giành lại chiếc túi cho một bà cô.
Chiếc áo bông của anh ta lấm lem bùn đất, tay áo còn bị x/é toạc một đường dài, để lộ lớp bông trắng bên trong.
Tôi tiến lại gần, và nhận ra người đó chính là Lâm Chi.
Bà cô định đưa anh tới bệ/nh viện, nhưng anh xua tay từ chối, bảo không cần.
Thế nhưng tôi lại nhìn thấy mu bàn tay anh bị trầy xước, một vết bầm đen xanh xao hiện rõ, trông đ/áng s/ợ.
Anh xoay người định rời đi, nhưng tôi nhanh chóng lao tới kéo anh lại.
Lâm Chi gi/ật mình, suýt chút nữa định quật tôi ngã qua vai, tôi vội vàng kêu lên: "Khoan đã! Là em đây mà!"
Tôi cảm nhận được toàn thân anh ấy căng cứng lại, nhưng anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi vì sao tôi lại có mặt ở đây.
Tôi xoa xoa cánh tay đ/au nhói, nhìn anh rồi bảo: “Phải là em hỏi anh mới đúng chứ?”
Anh cúi đầu, không nói gì.
Trong cảnh xô bồ, tôi vẫy tay chào bạn bè, rồi kéo anh qua một bên, bày ra vẻ uy quyền của một cô bạn gái: "Anh đến khi nào vậy? Sao không báo em một tiếng?"
Lâm Chi đáp: "Anh mới đến hôm qua thôi, năm nay sẽ ăn Tết ở đây."
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã nhanh chóng chỉ vào vết thương trên tay anh: “Thật sự không cần đi bệ/nh viện sao?”
Anh lùi lại, giấu tay ra sau: "Đầu năm mới mà vào bệ/nh viện thì không hay chút nào."
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, định nói ra thì bỗng có tiếng gọi phía sau: "Lâm Chi."
Chúng tôi cùng quay đầu lại, thấy ba người đàn ông đứng nơi lối vào, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lâm Chi đáp lại một tiếng rồi bảo sẽ đến ngay.
Anh ấy an ủi tôi: "Là bạn của anh, lâu rồi bọn anh không gặp. Em về nhà sớm đi nhé, mai chúng mình đi ăn lẩu nha?"
Anh gần như không để tôi có thời gian đáp lại, đã vội vã bước đi.
Trong lòng tôi vẫn đọng lại hình ảnh bóng lưng r/un r/ẩy của anh ngồi thu mình bên vệ đường, trông như một con diều, cứ bay xa mãi, nếu không nắm ch/ặt sẽ biến mất.
Tôi lặng lẽ đi theo, tới ngã rẽ vào một con hẻm, tôi thấy anh bị ba người đàn ông bao vây.
Một người nói: "Tiểu Lâm, cha cậu n/ợ chúng tôi tiền rồi bỏ trốn. Anh em chúng tôi cũng có gia đình, Tết nhất tới nơi rồi. Giờ chỉ còn lại năm vạn, cậu cố thông cảm, chúng tôi cũng đâu phải loại không biết điều..."
"Đủ rồi." Lâm Chi rút một tấm thẻ, vẻ mặt dửng dưng như trút bỏ gánh nặng: "Đây là năm vạn, coi như xong n/ợ."
"Ây da, tôi đã nói rồi mà," người đàn ông cười khách sáo, "dân trí thức có khác, ki/ếm tiền dễ thật. Anh em chúng tôi do không học hành nên mới làm nghề thu n/ợ thôi."
Người đó đưa điếu th/uốc, Lâm Chi nhận rồi châm lửa, vẻ mặt lạnh lùng, "Đã nhận được tiền thì về đi. Gia đình còn chờ các người đó."
"Đúng vậy, đi ngay đây." Người đàn ông nói một câu chúc mừng năm mới, nhưng Lâm Chi không đáp.
Đợi bọn họ đi khuất, anh đứng lặng người rất lâu, liên tục châm hết điếu th/uốc này tới điếu khác, những bông trắng từ chiếc áo bông rá/ch của anh bay phấp phới trong gió.
Tôi nghe thấy anh thở dài một tiếng.
Tay anh run run, điếu th/uốc ch/áy tới tận gốc mới bị bỏ đi.
Khi anh ngước lên thấy tôi, anh sững người, để rồi khi điếu th/uốc làm bỏng ngón tay mới gi/ật mình dập tắt.
Một lúc sau, anh cười gượng hỏi: "Em làm gì ở đây?"
Tôi cầm hộp th/uốc xử lý vết thương trên tay anh một cách đơn giản.
Gió đêm lùa qua từng đợt, lớp bông trắng nơi áo anh bay ra ngoài.
Tôi tháo khăn quàng cổ quấn quanh cánh tay anh, chạm vào da anh lạnh ngắt, một mùi khói đắng chát xộc vào mũi, ng/ực tôi đ/au buốt.
Bao nhiêu điều tôi muốn hỏi nhưng lại không thể cất thành lời.
"Chỉ là muốn gặp anh..."
Bình luận
Bình luận Facebook