Lúc trước, Lục Thâm từng gặp t/ai n/ạn giao thông.
Bạn của anh lúc lái xe đã không cẩn thận đụng phải một người đàn ông.
"Hôm đó là vào khoảng 2, 3 giờ sáng."
"Rõ ràng đã nhìn kỹ hai bên đường đều không có ai hết, thế nhưng người đàn ông đó lại bỗng nhiên lao ra ngoài."
"Anh ta mặc đồ đỏ, rõ ràng là dễ thấy như thế nhưng bọn anh lại không nhìn thấy."
"Lúc đụng trúng, anh ta đã ngã ra trên đất nhưng lại không hề chảy chút m/áu."
"Gương mặt đó quay lại nhìn thẳng vào bọn anh, còn nhếch miệng cười với bọn anh."
"Anh với thằng bạn đều sợ hết h/ồn, anh vội vàng xuống xe kiểm tra. Nhưng điều kỳ lạ chính là lúc xuống xe thì mới phát hiện bọn anh không phải đụng trúng người, mà là đụng trúng một con dê mặc đồ đỏ."
"Con dê đó rất lớn, mặc một bộ đồ nam màu đỏ, nhưng bọn anh có như thế nào cũng không thể nhìn nhầm mặt dê thành mặt người được..."
"Chuyện này quá đỗi q/uỷ dị, anh cũng chỉ nghĩ là bản thân mình nhìn thấy ảo giác, em lại đang mang th/ai nên anh sợ sẽ dọa em sợ, cho nên không có nói chuyện này với em."
"Bây giờ anh rất chắc chắn, gương mặt của người đàn ông hôm đó anh nhìn thấy chính là của người tên Cố Thanh này!"
"Yểu Yểu, có thể là chúng ta đã gặp phải tà linh rồi!"
Tôi bị lời nói của Lục Thâm dọa sợ đến đổ mồ hôi ướt cả người.
Tôi vội vàng hỏi gặp phải tà linh là gì.
Lục Thâm nói với tôi, thực ra anh cũng không chắc chắn.
Gặp phải tà linh là chuyện mà khi còn nhỏ anh đã nghe ông nội mình nói.
Nghe nói có một loại tà linh có thể ngửi được mùi vị của phụ nữ mang th/ai toả ra từ trong nhà.
Loại tà linh này có tên là q/uỷ phàm ăn, thích nhất chính là thịt đứa bé lúc còn chưa sinh ra, vẫn còn ở trong cơ thể của người mẹ.
Nghe xong lời của Lục Thâm, trái tim tôi vẫn còn treo nỗi kh/iếp s/ợ.
Nếu như tôi thật sự tin lời xằng bậy của Cố Thanh, vậy tức là đã hại con của mình rồi.
Tôi vuốt ve bụng mình, r/un r/ẩy nói một tiếng "Xin lỗi" với bé con.
"Anh có quen một đạo sĩ rất giỏi, sáng mai anh sẽ dắt em tới đó để trừ tà."
Lục Thâm ôm lấy tôi nói.
Tôi dựa vào bả vai của anh, mơ màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi bị một âm thanh kỳ quái đ/á/nh thức.
Âm thanh kia giống như tiếng nhai nuốt chóp chép.
Dường như có người đang nằm bên cạnh tôi ăn thứ gì đó.
Tôi kìm lại cơn buồn ngủ mở mắt ra, ngửi được một mùi m/áu tanh cực kỳ nồng nặc.
Một bóng đen nhỏ xíu đang nằm nhoài bên tay của tôi.
"Ông xã?"
Tôi nghi ngờ gọi một tiếng.
Bóng đen kia ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy rất rõ gương mặt của nó.
Một cảm giác ớn lạnh từ chân xộc thẳng lên tới đầu.
Nói thật, tôi chưa từng nhìn thấy gương mặt trẻ con nào đ/áng s/ợ đến thế.
Cứ như kiểu lấy mấy ngũ quan của người lớn rồi chắp vá lên trên khuôn mặt của trẻ con vậy.
Nó nhếch môi, mỉm cười về phía tôi.
Miệng toàn là những cây răng sắc nhọn.
Mà thứ nó đang gặm, lại chính là cánh tay của tôi.
Tay của tôi đã bị gặm đến mức chỉ còn sót lại xươ/ng.
Bình luận
Bình luận Facebook