Bởi vì có Phó lão gia ở đó, tôi cược là Phó Dụ Châu sẽ không vạch mặt tôi trước mọi người.
Quả nhiên, anh chỉ nâng ly rư/ợu trong tay, gương mặt trở lại bình thường:
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Tống nhị tiểu thư khách sáo rồi.”
Tống Thời An còn định hóng hớt: “Giải vây gì cơ?”
Thì điện thoại của Phó Dụ Châu reo lên.
Anh khẽ ra hiệu, khoác áo vest, lịch sự rời đi.
Mười lăm phút sau, tôi mượn cớ khó chịu trong người để cáo từ Phó lão gia.
Nhưng tôi không về phòng ngay mà đi vòng ra sau vườn.
Chỉ đi một đoạn, tôi đã thấy anh đứng một mình dưới hành lang.
Bộ vest đen c/ắt may tinh tế khiến cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng, cấm dục.
Hoàn toàn không liên quan gì đến sự nóng bỏng, đi/ên cuồ/ng của đêm qua.
Tôi cắn môi, quyết định nói thẳng:
“Chuyện tối qua là ngoài ý muốn, tôi không biết anh chính là Phó Dụ Châu.”
Anh nhướng mày: “Rồi sao nữa?”
“Nên chuyện đó, chỉ trời biết đất biết, anh biết tôi biết.
Nếu anh trai tôi hỏi, cứ nói tôi bị người khác quấy rầy ở quán bar, anh đi ngang qua, tiện tay giúp một chút là được.”
Tôi dứt mạch nói xong.
Phó Dụ Châu lại im lặng, đôi mắt đen sâu thẳm dừng trên người tôi, khiến tôi thoáng ngộ nhận rằng mình đang được anh yêu thương tha thiết.
Tôi vội cắn môi, nhắc nhở bản thân tỉnh táo:
“Anh sắp đính hôn với em gái tôi rồi, không thích hợp dính scandal đâu.”
Anh bỗng bật cười.
Rồi tiến lại gần hơn một chút:
“Em gh/en à?”
Tôi cạn lời:
“Tôi chỉ nhắc anh, chuyện nhỏ thế này không cần nói với anh tôi.”
Anh cúi mắt, hàng mi dày rủ xuống để lại bóng mờ trên gò má:
“Nhưng em là lần đầu tiên, thật sự không để tâm sao?”
Thì ra là lo chuyện này.
Tôi cắn răng, gằn giọng:
“Đều là người trưởng thành. Tôi không thấy thiệt, cũng chẳng cần anh chịu trách nhiệm.”
Phó Dụ Châu ngẩng mắt, giọng điệu châm chọc:
“Nhưng tôi cũng là lần đầu. Chuyện không rõ ràng thế này mà mất đi, tôi thấy mình lỗ rồi.”
Anh nhếch môi cười, mang theo chút bất cần, trêu chọc:
“Hay là em nghĩ xem, tính sao để chịu trách nhiệm với tôi?”
???
Tôi tức đến bật cười, ném thẳng một câu:
“Anh tệ quá, tôi chẳng thèm chịu trách nhiệm.”
Rồi xoay người định đi.
Không ngờ cổ tay bị anh giữ ch/ặt, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:
“Tệ quá? Vậy Tống nhị tiểu thư nói xem, tệ chỗ nào?”
Tôi giãy giụa, nhưng không thoát ra được, còn bị kéo lại gần hơn.
Anh cúi xuống, hơi thở nóng rực lướt qua tai tôi:
“Là vì tối qua… tôi không nghe lời em sao?”
Làn hơi nóng bỏng chạy dọc theo cổ, như luồng điện gi/ật qua người.
Những mảnh ký ức rời rạc lập tức ùa về.
Rõ ràng tôi đã khóc c/ầu x/in nhiều lần, vậy mà anh vẫn phớt lờ…
Má tôi bừng đỏ.
Vừa định quay mặt tránh, môi lạnh lẽo của anh đã chạm lên vành tai tôi.
Tôi run lên, gắt khẽ: “Anh đừng có mà làm lo/ạn.”
Phó Dụ Châu khẽ cười, giọng nói thấp, dịu dàng như tình nhân thì thầm:
“Tống Thời Vy, em gả cho tôi nhé?”
Bình luận
Bình luận Facebook