Lương về rồi.
Mọi người ơi quẩy đi nào, tôi sống lại được rồi!
Váy ngắn xúng xính, son phấn điểm tô~
Hoàng tử bé ánh trăng của tôi đang uốn éo trên sân khấu, tôi và cô bạn thân hò hét dưới khán đài.
"Ở đâu?"
Điện thoại kiểm tra đột ngột của Lục Cảnh vang lên.
"Thì lương về rồi, em đang đi ăn với bạn..."
Đồng tiền ki/ếm được minh bạch, tiêu xài lại ấp a ấp úng.
"Vậy sao?"
Giọng anh âm trầm đầy nguy hiểm.
"Không thể ăn thứ gì đàng hoàng à?"
Tôi: ???
Phút sau, cả người tôi bị anh ném vào xe.
"Bọn họ có gì tốt? Cao bằng anh không? Đẹp trai bằng anh không? Nhiều tiền bằng anh không?"
Tôi hơi say, đầu óc lơ mơ.
"Họ cho sờ cơ bụng mà."
"Cơ bụng anh không đẹp à?"
Giọng điệu đầy oán h/ận của anh.
Tôi nhắc nhở không kiêng nể:
"Ai nói: "Thư ký Lâm, hãy chỉnh đốn tư tưởng, tôi là người đứng đắn” thế?"
Anh gi/ật phăng cà vạt trên cổ, đ/è ép người tôi, hai tay tôi bị giơ lên cao qua đầu.
"Thư ký Lâm, lúc này còn đứng đắn thì anh không phải là người đâu."
Anh cười khẽ, ánh mắt lướt trên chiếc váy ngắn của tôi.
"Lần trước làm bẩn quần anh, để công bằng—"
Giọng anh vừa quyến rũ vừa d/âm đãng.
"Làm bẩn váy em nhé?"
Kế tiếp, anh đơn phương công kích, tôi đơn phương c/ầu x/in tha thứ.
Bình luận
Bình luận Facebook