"Đại Minh, ngày vui của mày đừng chấp nhất thằng ngốc này làm gì!"
"Phải đấy Đại Minh, thằng Nhị Ngốc từ nhỏ đã đần rồi, mặc kệ nó đi!"
"Hôm nay mày là chú rể, tao sẽ đuổi thằng Nhị Ngốc về, đừng bực mình!"
Mấy đứa bạn nhậu của hắn vây kín lấy tôi, giơ tay tiến lại gần. Một đứa còn cầm sẵn sợi dây thừng.
Từ nhỏ tôi đã có sức khỏe hơn người, lũ này từng ăn đò/n của tôi cả rồi. Nhà tôi nghèo x/á/c xơ, ngoài căn nhà ọp ẹp chẳng có gì đáng giá. Đánh chúng nó xong cũng chẳng sợ bị trả th/ù.
Thấy nắm đ/ấm to như chảo rang của tôi, bọn chúng lấm lét nhìn nhau, đứa nào cũng ngại làm kẻ xung phong.
Trần Lỗi - đứa thân thiết với Trần Đại Minh lắc sợi dây gai dày cộp, giọng ngọt xớt:
"Nhị Ngốc, hôm nay là đại hỷ của A Minh, mày đừng phá đám nữa."
"Mày ngoan ngoãn về nhà, tao cho mày một đĩa thịt kho."
Tôi phớt lờ hắn, mắt dán vào gian chính đường. Đối phó với m/a q/uỷ phải theo lễ trước binh sau.
Tôi mặc tang phục, cầm tiền âm phủ, tỏ rõ đã biết Lưu Hạnh Hoa là người ch*t và muốn thương lượng. Tiếng động ngoài cổng lớn thế, chắc nàng ta đã biết tôi tới. Nhưng sao vẫn không chịu ra?
Nghĩ vậy, tôi ráng giọng hét vang vào sân:
"Lưu Hạnh Hoa! Ra đây! Cấm cô thành hôn!"
Trong sân tiệc cưới đang ồn ào cười nói, khách khứa vui vẻ chúc tụng. Tôi sợ Hạnh Hoa không nghe thấy, nhưng vừa dứt tiếng, cả khuôn viên đột nhiên im phăng phắc.
Chỉ lát sau, lốc nhốc cả đám người ùa ra. Trong nháy mắt, tôi bị vây giữa vòng vòng kẻ già người trẻ.
Bình luận
Bình luận Facebook