Hạo Hạo đột nhiên kéo nhẹ vạt áo tôi, nói: "Em biết họ, em có thể giúp chị nói chuyện."
Nói rồi, Hạo Hạo ngẩng mặt lên nở nụ cười với NPC bản địa: "Ông ơi, chị Gia Hồi đã đ/á/nh thằng m/ập giúp cháu, chị ấy là người tốt. Mọi người cho tụi cháu mượn một chiếc bè được không?"
Quả nhiên, sau khi biết tôi đã giúp Hạo Hạo, những người bản địa đều vui vẻ: "Hạo Hạo là đứa trẻ tội nghiệp, cô đúng là người tốt."
Nhưng khi nhắc đến chuyện mượn thuyền, họ lại do dự. Họ là dân bản địa sống phía chân núi bên kia sông, mấy năm nay không hiểu sao Thần Động thường xuyên nổi gi/ận khiến nước sông dâng cao, núi lở, mùa màng thất bát.
Để xoa dịu thần linh, mỗi tháng họ buộc phải dâng một cô dâu vào động. Giờ trong bản không còn người phụ nữ nào, đành phải đưa người ngoại lai như chúng tôi. Chúng tôi muốn lên núi thì phải đi qua lãnh địa của Thần Động.
Nghe đến đây, tôi hiểu không phải họ không muốn giúp, mà là do cái Thần Động quái q/uỷ này. Vốn dĩ tôi rất có kinh nghiệm đối phó với loại thần thánh cỏn con này.
"Thôi được rồi, không làm khó các vị nữa. Hãy cho chúng tôi thuyền, tôi nguyện làm cô dâu."
Một bóng tím đột ngột lao tới ôm ch/ặt lấy tôi, giọng khẩn trương lẩm bẩm: "Không... Không được! Chủ nhân là của tôi! Là cô dâu của tôi!"
Tôi đẩy nhẹ thiếu niên ra, nhìn vẻ mặt cuống quýt của hắn mà khẽ mỉm cười: "Đương nhiên là của anh rồi. Nhưng bây giờ, em cần đóng giả làm cô dâu."
Tôi hạ giọng thì thầm bên tai hắn: "Đi, gi*t nó đi." Gi*t thần? Nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Nhìn xuống chiếc lục lạc ở chân đang ánh lên sắc màu rực rỡ, tôi linh cảm những con x/á/c sống còn lại có lẽ đang nằm trong Hoa Lạc Động. Đây là linh cảm của kẻ chuyên làm đám rước th* th/ể.
Nhưng không ngờ, NPC bản địa lại lắc đầu: "Không được! Cô không hợp làm tân nương. Sát khí trên người cô quá nặng, Thần Động chỉ ưa những cô gái yếu đuối mềm mại."
Nói rồi, họ hài lòng nhìn về phía Cố Nguyệt và Tống Kh/inh Khinh.
"Đại tỷ... Hay là để tôi đi. Cô mạnh mẽ hơn, sống có ích hơn." Cuối cùng, tôi bực tức vỗ một cái lên đầu Tống Kh/inh Khinh: "Tôi đã bảo để tôi đi!"
Đúng lúc này, A Liễm e dè bước tới, vớ lấy chiếc áo cưới đỏ khoác lên người: "Chủ nhân, để tôi giả gái!"
Bình luận
Bình luận Facebook