Khoảng thời gian ban đầu, mọi thứ tiến triển rất thuận lợi.
Học sinh ngoan ngoãn nghe lời, dân làng cũng rất dễ sống chung.
Trường tiểu học của làng chia làm ba lớp: lớp, nhỡ, bé, mỗi một cấp là một lớp, mỗi một lớp có khoảng mười em. Mặc dù số lượng không nhiều, tổng cộng chỉ có 48 em nhưng tôi phải kiêm giáo viên dạy ba môn ngữ văn, toán và tiếng anh nên khối lượng công việc vẫn khá lớn.
Nghe dân làng nói, trường tiểu học của làng ban đầu có một giáo viên tình nguyện, nhưng một năm trước đã rời khỏi làng, trở về thành phố rồi.
Tuy người trong làng đều là người trong nghề ở các mảng đ/á/nh cá săn bắt, làm ruộng dệt vải, nhưng dù sao cũng không biết chữ, không có người nào dạy học cho bọn trẻ được, nên trường tiểu học cứ vậy mà bỏ hoang đã một năm.
Sự có mặt của tôi đã mở rộng cổng trường học lần nữa, thế nên đám trẻ mới kích động như vậy.
Điều này cũng khiến tôi cảm thấy gánh nặng trên vai nghiêm trọng thêm mấy phần.
Mặc dù làm việc hơi mệt nhưng tôi vẫn tìm được niềm vui trong đó.
Tôi rất nhanh đã thích ứng được cuộc sống ở nơi đây, thậm chí còn yêu nơi đây nữa... hoa rừng rực rỡ, tôm cá thơm ngon, không khí trong lành, nai con tự do chạy nhảy... mọi thứ đều khiến người ta say đắm không thôi.
Cho đến ban đêm của mấy hôm trước.
Tôi bất ngờ phát hiện một tấm ảnh cũ lạ thường.
Giây phút đó, da gà da vịt nổi khắp toàn thân, luồng khí lạnh ùa vào tứ chi lẫn trăm xươ/ng.
Trong ngôi làng này... dường như có thứ không sạch sẽ.
...
Đây là một tấm ảnh tập thể giáo viên và học sinh chụp chung.
Tôi tình cờ tìm thấy nó từ trong đống sách cũ ở phòng làm việc, chắc hẳn là do giáo viên trước đây để lại.
Trên bức ảnh, mấy chục học sinh xếp hàng ngay ngắn thành ba hàng, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười.
Đứng ở chính giữa là một cô giáo trẻ, mặc áo sơ mi trắng váy đen, diện mạo xinh xắn ngọt ngào, khí chất đoan trang, hơi nhoẻn miệng cười.
Thoáng chốc, tôi đã thất thần.
Tôi vô thức cảm thấy, bức ảnh này có chỗ nào đó là lạ.
Nhìn kỹ lại, tôi đã phát hiện ra chỗ không đúng.
Trong bức ảnh, tư thế của mỗi người đều rất cứng ngắc, đứng thẳng tắp tựa như ván gỗ, hai tay buông thõng hai bên đùi, trông cực kỳ vô h/ồn.
Độ cong của nụ cười trên khuôn mặt bọn họ cho người ta một loại cảm giác buồn tẻ, giống nhau, không có linh h/ồn.
Cứ giống như... đều được đúc ra từ một khuôn.
Tôi lắc mạnh đầu.
Dụi mắt.
Lướt nhìn lần nữa, tôi đã nhận ra... những đứa trẻ này toàn bộ là học sinh tôi đang dạy.
Đếm sơ qua, tổng cộng 48 người, số lượng cũng vừa khớp, không thêm một người, không bớt một người.
Ánh mắt di chuyển tới góc dưới bên phải của bức ảnh, một dòng ngày tháng bất ngờ rơi vào trong tầm mắt...
28/09/2007.
Tôi gi/ật b/ắn mình.
Làm sao có thể?
Năm 2007? Đó là 15 năm trước!
Những đứa trẻ này, rõ ràng đều là học sinh của tôi, dáng vẻ của bọn chúng hoàn toàn vẫn giống với những gì hôm nay tôi nhìn thấy.
15 năm, một đứa trẻ sớm nên trưởng thành thành người lớn rồi.
Làm sao lại không thay đổi một chút nào?
Một cơn gió lạnh bỗng xốc cửa sổ lên, gào thét lùa vào trong, khung cửa sổ đ/ập vào tường tạo thành tiếng động vang trời.
Trang giấy khuyết của tập sách cũ bị thổi bay giữa không trung, bay tán lo/ạn xoay tròn tựa như hoa tuyết.
Tôi luống cuống chân tay bắt lấy trang giấy bay lên, trái tim không ngừng đ/ập thình thịch.
Bình luận
Bình luận Facebook