Một giọng nói vang lên, tôi nhìn về phía ng/uồn gốc của giọng nói, chỉ thấy sư tỷ Điện Mộc đứng tại chỗ, tay cầm một thanh ki/ếm gỗ đào dính m/áu thuần dương của tỷ ấy.
Ki/ếm gỗ đào của tỷ ấy tản ra từng sợi dương khí, và của tôi hình thành sự tương phản rõ rệt.
“Lại thêm một kẻ đến chịu ch*t?”
Chị Thẩm Lâm vừa nói vừa xông về phía Điện Mộc.
Điện Mộc nhìn rõ mặt chị Thẩm Lâm, hét lên một tiếng: “A a c/on m/ẹ nó, đ/áng s/ợ vãi, đây là cái gì!”
Vừa nói vừa giơ ki/ếm gỗ đào lên ch/ém xuống. Tôi nhắm mắt lại, không muốn thừa nhận nữ đạo sĩ nhát gan sợ q/uỷ này là sư tỷ của tôi, thật sự rất mất mặt.
“A a a Yêu Nhược mau c/ứu tôi! C/ứu mạng a!”
Chị Thẩm Lâm bị m/áu thuần dương ch/ém một đ/ao, oán khí trên người bị ch/ém rụng không ít.
Nguyên khí đại thương.
Tin tốt, Điện Mộc rất mạnh.
Tin x/ấu, tỷ ấy sợ q/uỷ.
Điện Mộc sợ hãi chạy lo/ạn khắp nơi, chị Thẩm Lâm có chút cạn lời, tự hỏi, người nên kêu c/ứu, có lẽ nên là cô ta mới đúng?
Tôi tiến lên, kéo lấy Điện Mộc đang kêu c/ứu, ép tỷ ấy bình tĩnh lại, vừa nói với chị Thẩm Lâm:
“Tôi hỏi cô lần nữa, là tự giác bị tôi độ hóa, hay là bị sư tỷ tôi ch/ém, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Chị Thẩm Lâm im lặng. Cô ta nhìn về phía cha Thẩm đã bị oán khí làm cho ngất xỉu, trong lòng vẫn không cam tâm, đúng lúc này, một phách của mẹ Thẩm ban đầu trốn trong Phong Yêu kính bay ra.
Bà ấy hóa thành ảo ảnh, xuất hiện trước mặt chị Thẩm Lâm.
“Mẹ biết con trong lòng không cam tâm, nhưng nếu con cố chấp muốn gi3t cha ruột của con, con sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh. Mẹ còn nghĩ nếu chúng ta có duyên, kiếp sau lại làm mẹ con nữa đấy.”
Chị Thẩm Lâm được mẹ an ủi, bình tĩnh lại, oán khí trên người cô ta từ từ tan đi, dần dần lộ ra dáng vẻ ban đầu, là một cô bé rất xinh xắn, khoảng 8 tuổi, ao ảnh của mẹ Thẩm tiến lên nhẹ nhàng ôm cô bé, nói.
“Đi đi.”
Chị Thẩm Lâm gật đầu, từng bước một tiến về phía tôi.
Cô ta tự nguyện bị tôi phong ấn vào trong linh ngọc,, đợi đến lúc mang về đạo quán, tôi sẽ độ hóa cô ta.
Nhưng những oán linh xung quanh này thì sao? Tôi nhìn về phía Điện Mộc, tỷ ấy đã sợ đến mức chân mềm nhũn.
“Chẳng lẽ muội muốn dùng m/áu của tỷ để độ hóa hết đám người kia đấy à?”
Tôi gật đầu, tỷ ấy không tình nguyện vươn tay ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tuy rằng người có mệnh âm như các muội rất giỏi độ hóa oán linh, nhưng độ hóa nhiều như vậy cùng một lúc sẽ tổn hao nguyên khí của muội lắm đó.”
Tôi coi như không nghe thấy, Điện Mộc thở dài, nàng bắt ấn tụ khí, rạ/ch một đường trên tay, sau đó đ/au đến nhăn cả mặt: “Oán linh nhiều như vậy cần nhiều m/áu lắm đấy, đừng nói sư tỷ đối với muội không tốt.”
Tôi cười cười: “Biết rồi, sư tỷ tốt nhất!”
Vừa nói vừa dùng ngón tay chấm m/áu, vẽ bùa độ hóa trong không khí, miệng niệm chú, trên người tôi tỏa ra ánh sáng trắng, từng chút một tràn về phía đám oán linh. Chúng từng chút một bị ánh sáng trắng bao bọc, cuối cùng đi đầu th/ai chuyển thế.
Tôi làm xong tất cả, thể lực không chống đỡ được, bắt đầu ngã xuống đất.
Điện Mộc vội vàng đỡ lấy tôi, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Tất cả q/uỷ đều m/ắng muội là Diêm Vương, nhưng muội cứ nhất quyết muốn làm Bồ T/át.”
Sau đó, tôi liền ngất đi. Bồ T/át sao? Tôi không phải, tôi chỉ là không đành lòng thôi. Sư tỷ chẳng phải cũng vậy sao?
Tỉnh lại lần nữa, tôi đã ở đạo quán, sư nương ở bên cạnh lau nước mắt, sư tỷ cúi gằm mặt chịu sư phụ khiển trách.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có mà theo sư muội con nghịch ngợm! Cũng may lần này nó biết mượn m/áu thuần dương của con, lỡ đâu nó ngốc thì sao? Lỡ đâu nó ngốc nghếch dùng m/áu thuần âm của mình thì sao? Hai đứa con cứ dắt nhau xuống cầu Nại Hà mà bầu bạn đi!”
Tôi khẽ hé một mắt, lại thấy Điêjn Mộc nháy mắt với tôi, tôi hiểu rồi, vội vàng bắt đầu kêu đ/au. Sư nương nghe thấy, đ/au lòng gọi sư phụ lại: “Mau lại xem Yêu Nhược làm sao rồi này!”
Sư phụ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tôi, ông tức gi/ận đến bật cười nói: “Lại là khổ nhục kế của hai đứa nó! Hai đứa này phải để á/c q/uỷ bóp cho một cái mới nhớ đời, không thì hai đứa nó tưởng mình mệnh thuần dương thuần âm là vô địch thiên hạ chắc, đứa nào đứa nấy đều không biết lo!”
Sư nương ở bên cạnh nói: “Thôi thôi, bớt nói vài câu đi, hai đứa nó biết sai rồi. Yêu Nhược nguyên khí đại thương, đã rất không dễ dàng rồi.”
Sư phụ tức gi/ận đến giậm chân, m/ắng một câu "Con hư tại mẹ" rồi bỏ đi. Sư nương cũng dặn tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi đi hầm gà cho tôi.
Sư tỷ thấy hai người họ đi rồi, vội vàng ngồi phịch xuống mép giường tôi, đưa Phong Yêu Kính cho tôi: “Một phách của mẹ Thẩm đã được tỷ đựng trong ngọc bình rồi, để con trai bà ta mang về rồi, ước chừng bây giờ chắc đã khôi phục bình thường rồi. Thẩm Lâm đại nghĩa diệt thân báo cảnh sát, lấy tội cố ý gi3t người bắt cha Thẩm lại rồi. Linh h/ồn của chị Thẩm Lâm đã nói với sư phụ rồi, sư phụ đặt cô ta trên hương án của đạo quán, đợi hết bảy bảy bốn chín ngày, cô ta sẽ có thể chuyển thế đầu th/ai.”
Tôi gật đầu, tiếp tục nằm xuống.
Phải nói Điện Mộc tuy rằng nhát gan sợ q/uỷ lại còn nhát, nhưng vẫn rất đáng tin cậy. Tôi tu dưỡng một thời gian, Thẩm Lâm đến đạo quán, anh ta mang theo rư/ợu ngon và mỹ phẩm hàng hiệu, dỗ sư phụ sư nương rất vui vẻ. Gặp tôi xong, anh ta không nói hai lời lại muốn quỳ xuống.
Tôi vội vàng đỡ anh ta dậy: “Thôi đi, anh mà bớt tuổi thọ của tôi nữa thì tôi đ/á/nh anh đấy!”
Anh ta bất đắc dĩ, đành phải nói lời cảm ơn với tôi.
“Mau chuyển tiền, đừng nói nhảm, 18 vạn.”
Anh ta nhìn tôi, trong mắt là tình cảm tôi không hiểu, nhìn đến mức tôi bực bội, vả cho anh ta một cái: “Nhanh lên, anh không muốn trả tiền à?”
Anh ta bị ta đ/á/nh cho ngơ người, sau đó máy móc móc điện thoại ra chuyển khoản.
“Alipay đã chuyển khoản, mười tám vạn tệ.”
Tôi vui vẻ, vui sướng đếm xong mấy chữ số trên số dư, tôi nói: “Nói đi, chân tướng sự việc rốt cuộc là gì?”
Lúc này Giang Nhiêu đã từ Phong Yêu Kính ra rồi, Điện Mộc cũng không biết vào nhà từ lúc nào, hai người một q/uỷ chúng ta bắt đầu nghe kể chuyện.
“Đại khái là như những gì các người thấy đấy, linh án thôn trọng nam kh/inh nữ rất nghiêm trọng, rất nhiều bé gái ch*t oan uổng trong giếng Trấn H/ồn. Chị gái của tôi cũng là Thẩm Lâm cũng vậy, nhưng chị ấy khác ở chỗ chị ấy bị dìm ch*t năm tám tuổi.
Ban đầu, mẹ tôi sinh chị ấy xong thì vẫn luôn không có động tĩnh, bố tôi vốn dĩ đã từ bỏ rồi. Nhưng sau đó mẹ tôi lại mang th/ai tôi, nhưng th/ai của tôi lại không được tốt, mẹ tôi lúc đó không sinh được.
Bố tôi không biết nghe từ đâu nói là do trong nhà đã có một đứa con gái rồi, thế là ông ta lại lén lút dìm ch*t Thẩm Lâm đã tám tuổi xuống giếng Trấn H/ồn, sau đó, tôi liền được sinh ra. Sau này mẹ tôi khắp nơi tìm Thẩm Lâm nhưng không thấy, liền phát đi/ên.
Lớn lên tôi vốn tưởng rằng mẹ tôi phát đi/ên là vì chị gái ch*t yểu kia, ai ngờ lại vô tình nghe lén được mẹ tôi bị bố tôi cư/ớp đi một phách dẫn đến phát đi/ên. Mà phách kia bị ông ta mang đi trấn áp linh h/ồn con gái ruột, nh/ốt chị ấy trong nhà cổ, dùng pháp khí và bùa diệt q/uỷ khiến cô ấy vĩnh thế không được siêu sinh!
Chương 5
Chương 13
Chương 7
Chương 6
Chương 4
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook