Khi miếng ngọc sắp rời khỏi tay, tôi chợt nhớ ra đây là món quà duy nhất bà nội tặng tôi, cũng là thứ tôi đã đeo từ nhỏ đến lớn. Nghĩ vậy, tôi cố nén cảm giác khó chịu, giữ lại miếng ngọc.
Tôi nhét miếng ngọc vào túi, sau đó lấy khăn lau sạch sẽ từ trong ra ngoài căn nhà. Dọn xong, tôi đậy kín thức ăn bằng lồng bàn, rồi cầm điện thoại ra khỏi nhà.
Tôi đến nhà chú hai, nhưng nhà chú tối om không có ánh sáng.
Tôi gõ cửa, gọi lớn: “Chú ơi, thím ơi, có ai ở nhà không?”
Bên trong vẫn im lặng, không có ai đáp lại.
Tôi gõ cửa mạnh hơn, lại gọi lớn:
“Chú ơi, thím ơi, bà nội không biết đi đâu, giờ vẫn chưa về. Hai người có biết bà nội đang ở đâu không?”
Lần này, trong nhà vang lên giọng của thím hai.
Điều làm tôi gi/ật mình là giọng thím rất lớn, rất gi/ận dữ, như thể đang nổi nóng:
“Không biết! Không biết! Cút đi!”
Tôi vừa bực vừa thấy hụt hẫng.
Không biết thì thôi, làm gì mà phải lớn tiếng như vậy?
Tôi đâu có hái tr/ộm rau hay ăn tr/ộm gà nhà thím đâu mà thím lại đối xử như thế?
Nghĩ đến chuyện gà, cơ thể tôi bất giác run lên.
Đúng rồi, tôi còn chưa cho gà ăn!
Ở quê, gà thường được cho ăn hai bữa: một lần buổi sáng, một lần buổi tối. Thời gian còn lại, gà tự bới thức ăn ngoài đồng.
Tôi vội vã chạy về nhà, chuẩn bị thức ăn cho gà.
Tôi xách xô thức ăn, vừa bước đến cổng chuồng gà phía sau bức tường thì bên trong bỗng náo lo/ạn cả lên.
Bầy gà ngửi thấy mùi thức ăn, lập tức đ/ập cánh rối rít, xô nhau chạy về phía cổng.
Tiếng vỗ cánh hỗn lo/ạn, tiếng “cục cục tác” vang dội khắp chuồng, khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi gh/ét tiếng gà gáy!
Chuồng gà được trang bị một bóng đèn để thắp sáng.
Tôi bấm công tắc bên tường, nhưng đèn không sáng.
Bóng đèn hỏng rồi.
Bên ngoài chuồng gà có một bóng đèn khác, nhưng tôi không dám vào kiểm tra.
Tôi đổ thức ăn qua loa vào máng gà gần cổng, rồi cứng đờ người chạy thẳng ra khỏi khu chuồng.
Có phải tôi bị những lời bà Phương nói làm ảnh hưởng không?
Hay là… đúng vậy?
Khi đang đổ thức ăn, khóe mắt tôi thoáng thấy điều gì đó: một đôi mắt đỏ rực xuất hiện bên ngoài chuồng gà.
Đôi mắt đỏ ấy lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm vào tôi, không hề chớp mắt.
Tôi xách xô thức ăn chạy thẳng về nhà, “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại.
Tôi dựa vào cánh cửa, tay run cầm cập, tim đ/ập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ng/ực.
Chân tôi r/un r/ẩy, tôi lao vào giữa phòng khách, bật toàn bộ đèn sáng choang như ban ngày.
Nhìn ánh sáng trắng rực trong phòng, tôi cảm thấy nỗi sợ trong lòng vơi đi đôi chút.
Nhưng khi nghĩ lại đôi mắt đỏ rực vừa rồi, tôi không khỏi lạnh sống lưng. Cả người tôi run lên bần bật.
Đôi mắt đó thật kinh khủng.
Nó khủng khiếp đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi tột độ, không thể diễn tả bằng lời.
Điều khiến tôi k/inh h/oàng hơn cả là:
Đôi mắt đỏ ấy… có phải thứ mà bà Phương đã nhìn thấy đêm đó không?
Nếu đúng là nó…
Liệu điều đó có nghĩa là tôi cũng bị thứ quái q/uỷ đó nhắm đến rồi sao?
Tôi sợ đến mức dán ch/ặt người vào tường, không ngừng r/un r/ẩy.
Tôi hoàn toàn không nhận ra rằng, dưới ánh sáng chói lóa của đèn, cái bóng của tôi trên tường đã có sự thay đổi.
Phần cổ của cái bóng bỗng dưng xuất hiện thêm một cái đầu…
Bình luận
Bình luận Facebook