SƯ TÔN CÁ MUỐI VÀ KẾ SÁCH BẢO TOÀN TÍNH MẠNG

Chương 1

30/10/2025 16:46

1.

Đầu đ/au như búa bổ.

Cảm giác như vô số cây kim thép đ.â.m vào thái dương, đi/ên cuồ/ng khuấy đảo trong óc.

Chẳng phải ta c.h.ế.t đột ngột vì làm việc quá sức sao?

Khoa đào tạo tân binh của Địa Phủ lại kí/ch th/ích đến vậy ag?

Những mảnh ký ức hỗn lo/ạn mặc kệ ta có muốn hay không, cưỡng ép nhét vào ý thức của ta: Lăng Thanh Huyền, Trưởng lão Lăng Tiêu Tông, tu vi thâm sâu, tính tình lạnh lùng... và một đồ đệ tên là Thẩm Vọng Thư, tương lai sẽ khoét tim lóc xươ/ng, phá tan linh h/ồn hắn...

Khoan đã!

Thẩm Vọng Thư?!

Ta bỗng nhiên mở mắt, đ/ập vào mắt không phải trần nhà trắng lóa của bệ/nh viện, mà là mái giường cổ kính chạm khắc phức tạp, không khí tràn ngập mùi thanh lãnh, tựa như tuyết tùng hòa lẫn thảo dược.

Ta đậu móa! Không phải mơ!

Ta thực sự xuyên vào quyển tiểu thuyết tu tiên mà ta đã cằn nhằn trước khi ngủ, trở thành vị sư tôn “công cụ nhân” đồng danh đồng họ, nhưng kết cục vô cùng thê t.h.ả.m kia!

Khoét tim lóc xươ/ng... chỉ cần nghĩ đến bốn chữ này, xươ/ng sườn ta đã bắt đầu toát ra khí lạnh.

Nguyên chủ ngươi có phải bị bệ/nh không?!

Đồ đệ thiên tài tốt như vậy, ngươi đ/è nén hắn làm gì? Giờ thì hay rồi, hai ta đều phải toi đời!

Ta r/un r/ẩy ngồi dậy, nhìn quanh căn tẩm điện lạnh lẽo như hang tuyết này, lòng dạ lạnh tanh.

Chạy?

Ta có thể chạy đi đâu?

Đây là Tu Tiên Giới, người ta tương lai là trần nhà chiến lực (chiến lực cao nhất) của giới này, ta là một kẻ mạo danh dựa vào di sản của nguyên chủ, có thể trốn thoát sao?

Đi theo cốt truyện gốc? Tiếp tục đ/è nén Thẩm Vọng Thư?

Vậy chẳng khác nào xách đèn lồng đi cầu tiêu - chuyên đi tìm... c.h.ế.t sao?

Xong rồi, lần này triệt để xong rồi...

Đúng lúc ta tuyệt vọng đến mức chỉ muốn c.h.ế.t thêm lần nữa, bên ngoài điện truyền đến một giọng nói trong trẻo, cung kính, nhưng lại mang theo vài phần non nớt của thiếu niên.

“Đệ tử Thẩm Vọng Thư, đến bái sư.”

Ầm—!

Trong đầu ta như có một tiếng sét n/ổ tung.

Đến rồi!

Hắn đến rồi!

Hắn mang theo ngày c.h.ế.t của ta đến rồi!

Ta lăn lê bò lết xông đến bên cửa sổ, mượn khe hở nhìn ra ngoài.

Trên tấm đ/á xanh, quỳ một thiếu niên g/ầy gò. Sương sớm làm ướt y phục mỏng manh của hắn, làm lộ ra khung xươ/ng chưa hoàn toàn phát triển, nhưng đã hiện rõ vẻ kiên cường. Hắn cúi đầu, ta không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một bóng lưng thẳng tắp lại... vô cớ khiến lòng người chua xót.

Đây chính là Thẩm Vọng Thư. Vị cường giả đỉnh cao tương lai sát ph/ạt quyết đoán, m.á.u lạnh vô tình.

Hiện tại, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên mới nhập môn, không nơi nương tựa, đang chờ đợi số phận phán xét.

Một ý nghĩ cực kỳ táo bạo, cực kỳ hoang đường, như tia điện xẹt qua, đ.á.n.h trúng ta. Nếu đ/è nén hắn sẽ c.h.ế.t… Vậy ta làm ngược lại thì sao?

Ta sủng hắn!

Ta sủng hắn đến c.h.ế.t thì thôi!

Sủng hắn lên tận trời! Dùng đạn bọc đường ăn mòn hắn!

Dùng sự ấm áp và thiên vị vô hạn, đem thanh đ/ao tương lai chĩa vào ta, dung chảy nó đi!

Chỉ cần hắn có một tia cảm kích và ôn tình với ta, đến lúc đó nói không chừng sẽ không xuống tay được?

Đúng! Cứ làm vậy!

Đằng nào cũng c.h.ế.t, chi bằng đ.á.n.h cược một phen!

Thắng thì trai bao hội sở, thua thì xuống biển làm việc...

À phui, thua cũng chỉ là c.h.ế.t mà thôi!

Ta hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Bước trở lại bên giường, chỉnh sửa lại bộ trường bào trắng như tuyết, cố gắng hồi tưởng lại vẻ mặt thanh lãnh như c.h.ế.t cha c.h.ế.t mẹ của nguyên chủ.

Bình tĩnh, Lăng Thanh Huyền, ngươi làm được! Ngươi hiện tại là Trưởng lão Tiên Môn cao quý!

“Vào đi.” Ta đ/è giọng, cố gắng làm cho âm thanh nghe có vẻ ổn định, không r/un r/ẩy.

Cửa điện được nhẹ nhàng đẩy ra.

Thiếu niên cúi đầu, bước đi vững vàng đến chỗ ta cách ba bước chân, lại lần nữa quỳ xuống, cúi đầu.

Động tác chuẩn mực không sai sót, nhưng lại toát ra vẻ xa cách máy móc.

“Đệ tử Thẩm Vọng Thư, bái kiến sư tôn.” Giọng hắn không chút d.a.o động, như một vũng nước đọng.

Lòng ta đ/ập thình thịch. Xong rồi, diện tích bóng tối tâm lý của đứa trẻ này xem ra không nhỏ, khởi đầu đã là độ khó Địa ngục rồi.

“Ngẩng đầu lên.”

Hắn nghe lời ngẩng đầu.

Trong khoảnh khắc, ta nghẹt thở.

C.h.ế.t tiệt... những từ miêu tả dung mạo Thẩm Vọng Thư trong tiểu thuyết là gì nhỉ? “Mày mắt như họa”, “thanh lãnh tuyệt trần”... Giờ phút này ta thấy những từ đó yếu kém quá!

Đây quả là tác phẩm khoe kỹ năng của Nữ Oa Nương Nương!

Da thịt trắng đến gần như trong suốt, ngũ quan tinh xảo không chút tì vết. Đặc biệt là đôi mắt kia, đuôi mắt hơi cong, đồng tử là màu đen vô cùng thuần khiết, như hai hồ nước lạnh sâu thẳm, lúc này bình lặng nhìn ta, bên trong không có mong chờ, không có sợ hãi, chỉ có một sự tĩnh lặng như mặc nhận số phận.

Đây thật sự là ánh mắt mà một thiếu niên nên có sao?

Nguyên chủ ngươi tạo nghiệt quá!

Sự rụt rè sinh ra từ nỗi sợ hãi trong lòng ta, ngay lập tức bị một cảm giác mạnh mẽ, tương tự như sứ mệnh “đứa bé này ta phải c/ứu” cùng với khát khao sinh tồn mãnh liệt đ/è bẹp.

Ta hắng giọng, cố gắng làm cho ánh mắt có vẻ ôn hòa hơn. “Đã vào môn hạ của ta, ngươi chính là đệ tử của Lăng Thanh Huyền ta. Vọng Thư,”

Ta gọi tên hắn, thấy hàng mi thon dài của hắn khẽ run lên không đáng kể.

Có triển vọng!

Ta tiếp tục giữ vẻ oai vệ, thong thả nói: “Trong môn hạ của vi sư, không có nhiều quy củ.”

Hắn vẫn quỳ yên lặng, dường như đang chờ đợi câu tiếp theo.

Ta nhìn hắn, từng chữ từng chữ, rõ ràng rành mạch thốt ra thiết luật đầu tiên của sư môn mà ta đã khổ tư suy nghĩ: “Chỉ có một điều, ngươi phải khắc cốt ghi tâm.”

Hắn hơi nín thở.

Ta hít sâu một hơi, lời lẽ đanh thép: “Bất luận thế nào, tự bảo vệ bản thân thật tốt. An nguy của ngươi, quan trọng hơn tất cả.”

Danh sách chương

3 chương
30/10/2025 16:46
0
30/10/2025 16:46
0
30/10/2025 16:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu