6.
Sau mấy ngày yên tĩnh thì tôi đã quá bi phẫn nên quyết tâm muốn đi ăn để giải tỏa, cho nên tôi đã cùng nhóm bạn thân ăn uống thả cửa ở quán thịt nướng.
Tôi vừa định lái con xe tay ga đến bến cảng của Bến Thượng Hải thì có một giọng nói quen thuộc truyền vào tai.
“Phía trước có cảnh sát giao thông.”
Tôi gi/ật mình rồi lập tức dừng xe lại.
Ở trong nước, người dân phải tin tưởng bất kỳ ai nói phía trước đang có cảnh sát giao thông, những người đó đều là anh hùng.
Tôi ném một ánh nhìn cảm kích về phía người anh hùng đó.
Sau đó lấy mũ bảo hiểm trên giỏ xe xuống đội vào.
Thật ra mỗi chiếc xe đều có chuẩn bị sẵn mũ bảo hiểm, nhưng thật sự là dây của mũ quá lỏng, mỗi lần hơi xóc nảy là mũ lại muốn bay ra ngoài.
Vì để tránh cho nửa đường phải dừng lại nhặt mũ thì quá x/ấu hổ, nên mỗi khi lộ trình ngắn thì tôi luôn lười không đội mũ bảo hiểm.
Đến quán thịt nướng thì tôi lấy điện thoại ra rồi thông báo một vòng cho các anh chị em bạn bè đi ra ngoài không đội mũ bảo hiểm.
Nhưng lại nhìn thấy đàn chị đăng bài trong vòng tròn bạn bè: “Ngẫu nhiên gặp anh chàng cảnh sát giao thông, vui vẻ chụp ảnh chung còn được tặng một con gấu bông…”
Trong ảnh là con gấu bông nhỏ được làm theo hình ảnh cảnh sát giao thông mặc trang phục huỳnh quang màu vàng, trên đầu đội một cái mũ cảnh sát màu trắng, vừa đẹp vừa đáng yêu.
Quan trọng hơn là bên cạnh còn có một chính phẩm xuất hiện.
Làm gì có sinh viên nào có thể cưỡng lại chứ.
Bình luận
Bình luận Facebook