Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
11
Tôi và boss phó bản… nên đối xử thế này sao?
Như ánh nắng chiều dịu xuống cuối hoàng hôn.
Anh ta gọi mèo lại, toát ra khí chất như sắp tạm biệt.
Tôi hỏi sao không hỏi tôi là ai.
Nói xong mới thấy mình ngớ ngẩn —— người ta là boss, tai mắt khắp nơi.
Nhưng anh ta chỉ chỉ vào mèo. “Nó đã nói hết rồi.”
Nói hết rồi. Nói cái gì chứ?
Tôi bối rối, tay không biết đặt đâu, gõ nhẹ lên bức tường trắng. Bị vết nứt thu hút, tôi đổi chủ đề: “Anh vừa làm gì vậy?”
“À, cái này. Tôi đang sửa chữa.”
Tôi thấy ngón tay anh ta tỏa ra hạt sương mờ. Vết nứt cũng trào ra những hạt tương ứng, hai bên hòa vào nhau. Vết nứt dần mờ đi, biến mất.
“Phó bản sau khi thu hồi sẽ được kiểm tra chất lượng. Sửa xong thì dễ báo cáo hơn.”
Tôi kinh ngạc nhìn. Thầm nói với hệ thống: “Cậu thấy không, anh ta giống người chơi. Ngay cả việc phó bản bị thu hồi cũng biết.”
【Đúng! Ký chủ, một số boss có ý thức đ/ộc lập, tính cách hiền lành, có thể thoát ra và trở thành người chơi.】
【Có khi sau này các anh sẽ thành đồng nghiệp.】
Nghe vậy, tôi thấy cũng hợp lý. Nên khi anh ta nói cần thời gian xử lý phần cuối, tôi tự nhiên coi anh ta như người sẽ còn gặp lại.
Mèo thì lưu luyến, nhảy lên người tôi, cào vai, liếm mặt.
Lưỡi có gai nhỏ, hơi rát.
Nó dụi mạnh vào cằm tôi rồi mới nhảy xuống, đi mà ngoái lại liên tục.
Đôi mắt xanh như chứa cả biển.
Sao lại buồn thế.
Người kia rời phó bản chắc sẽ mang nó theo?
Tôi vô thức siết tay, rồi thả ra, gọi khẽ: “Vạn Dự.”
Boss và mèo cùng ngẩng đầu. Tôi sững lại. Thấy boss cười như đã hiểu. Nhẹ giọng: “Tôi cũng tên Vạn Dự.”
Tôi cười gượng, gãi mũi, thầm nghĩ sao lại quên mất chuyện này.
12
Trên đường quay lại, tôi hỏi hệ thống: “Hoàn thành nhiệm vụ thấp cũng có thể thu hồi phó bản sao?”
【Có thể.】
【Ký chủ, năm phút nữa sẽ bắt đầu đếm ngược kết toán dữ liệu phó bản, anh có muốn thoát trước không?】
“Sao nhanh vậy? Không phải một tuần sau mới kết thúc à?”
【Ý chí phối hợp của boss phó bản rất cao, nên không cần chờ.】
“Được.”
Trước khi chọn thoát, tôi vô tình trò chuyện thêm về phó bản.
“Nói là phó bản linh dị, nhưng rõ ràng giống kho chứa mấy yếu tố bị cấm hơn.”
Hệ thống im lặng rất lâu. Tôi không để ý, vẫn tự mình hợp lý hóa: “Chẳng trách phải thu hồi. Nói xem, tại sao Vạn Dự lại cần ai đó đóng vai phu nhân của mình, chẳng lẽ hắn đang chờ một người?”
Câu hỏi chỉ là vô tình, nhưng hệ thống hiếm khi trầm giọng:
【Có lẽ… là một người cầu mà không được.】
Cổ họng tôi nghẹn lại, nỗi buồn tràn đến bất ngờ, vô cớ. Ánh mắt lạc lõng, tôi vội che giấu:
“Có thể.”
Ra ngoài chắc phải kiểm tra toàn thân, không phải lần đầu tôi thấy cảm xúc bất thường.
“Nói đi, mèo Maine đen tuyền đẹp thật. Hay tôi nuôi một con ngoài đời?”
Nói đến đây, tôi không kìm được quay lại, muốn nhìn thêm một lần nữa người và mèo kia.
Nhưng ngay giây sau, tôi ch*t lặng.
【Ký chủ!】
Tôi nghiêm mặt: “Cái gì vậy?”
【Đang mở kênh thoát, đếm ngược một phút.】
“Tôi chưa nói thoát!” 【60, 59, 58…】
Có vấn đề, toàn là vấn đề. Tôi đã bỏ qua trong vẻ yên bình giả tạo.
Khoảnh khắc tập trung, tôi thấy rõ dải vải trên mặt Vạn Dự rơi xuống, lộ nguyên khuôn mặt từng gần kề hơi thở tôi.
Còn mèo. Hóa thành khối đen đặc, như hoàng hôn phủ lấy Vạn Dự. Biến thành bóng đen tôi từng gặp lần đầu.
【50, 49…】
Tôi mở cửa hàng đạo cụ bị cưỡ/ng ch/ế. Một tay lật.
—— Kích hoạt đạo cụ nén không gian.
13
“Vạn Dự!”
Tôi lập tức kéo gần khoảng cách.
Vạn Dự khựng lại: “Sao anh…”
Lúc này hắn đang nổi giữa bức tường trắng. Lớp chắn biến thành vô số hạt lơ lửng.
Cả hình dáng hắn đang tan ra thành hạt!
—— Hắn bị phó bản hấp thụ.
Ý thức ấy như sét đ/á/nh vào đầu tôi. Một cơn bị lừa dối, bất lực, nghẹn ngào tràn ngập ng/ực.
Vạn Dự ngước mắt lên, môi mấp máy không tiếng. Tôi không hiểu hắn nói gì. Còn đang chới với trong cảm xúc xa lạ mà dữ dội.
Hệ thống bỗng gào:
【Đổ lỗi cho tôi?! Rõ ràng là anh không nỡ! Đúng là làm ơn mắc oán!】
【Hắn còn nhìn anh lần cuối, anh vui ch*t đi được!】
【Đúng! Tôi cố tình để lộ sơ hở ám chỉ hắn, chẳng phải thương hại đôi uyên ương khổ mệnh các người sao!】
【Tôi mặc kệ, anh tự giải thích với hắn đi.】
Tôi sững sờ nghe hệ thống lải nhải. Nhíu mày nhìn Vạn Dự đang cố nói gì đó. Mặt hắn trắng bệch.
Hắn gượng cười, méo mó: “Không đi sao? Nhiệm vụ xong rồi.”
Tôi lạc đề: “Mèo đâu?”
Không có lời giải thích. Hắn im lặng, trong khi tiếng đếm ngược vẫn vang.
Tôi cười: “Thôi, chỉ là NPC phó bản thôi mà.”
【2, 1…】
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi thấy Vạn Dự khựng lại, cả người cúi xuống. Mất hết sinh khí. Như đã ch*t.
Tôi quay lưng, chuẩn bị bước vào không gian kết toán dữ liệu.
14Ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi thoát. Tôi cong môi, mở bảng thông tin phó bản. Trong cửa sổ xám vốn chỉ quản trị viên mới khởi động được, tôi xóa vài dòng.
Trong chớp mắt, phó bản đóng băng. Thời gian, sinh vật, tử vật… tất cả bị thay đổi bởi lệnh cao nhất. Giờ quyền sở hữu phó bản thuộc về tôi.
Boss phó bản. Và bí mật bị che giấu nhiều lần.
Rốt cuộc có gì không thể nói? Đang sợ cái gì?
Giờ tất cả nằm dưới tầm mắt tôi, không còn chỗ trốn.
Tôi quay lại trước mặt Vạn Dự, kéo hắn ra, cùng đưa vào không gian kết toán. “Dậy đi.”
Vạn Dự nằm dang tay dang chân trên đất. Tôi khoanh tay, cúi xuống, bóp cằm hắn khi hắn mở mắt.
Ngay giây đầu tiên nhìn thấy tôi, mắt hắn đỏ lên.
Tôi hỏi: “Giải thích đi. Cậu phải cho tôi một lời giải thích. Tại sao khi tưởng cậu ch*t, tim tôi đ/au đến nát vụn.”
Vạn Dự nhìn chằm chằm.
Tôi tiếp: “Tại sao gọi tôi là Giải Hựu Dữ?”
Vạn Dự gần như lao tới, ôm tôi, cắn hôn đến mức môi sắp rá/ch.
Hắn áp sát mà vẫn không có hơi thở nóng, nước mắt cũng lạnh.
Chỉ phát ra tiếng thở dốc tuyệt vọng, như hơi ấm cuối cùng của kẻ hấp hối.
Cuối cùng, Vạn Dự biến mất. Hắn vẫn chưa nói gì, hoặc không kịp.
Tôi lau đi những giọt nước mắt không rõ là của hắn hay của tôi.
Cúi nhìn con mèo đen nằm ngủ trên chân.
“Đây là mèo của tôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào nó.
Có lẽ tôi đã quên gì đó.
“Tôi nhớ Vạn Dự là một con mèo người khác tặng tôi.”
Không biết bao lâu, tôi bật ra câu ấy.
Rồi kéo hệ thống hỏi: “Cậu biết ai tặng không?”
Hệ thống vốn đã bị tôi chiếm quyền quản trị, lại bị tôi đóng băng phó bản, giờ khóc nức nở:
【Anh, em là Tiểu Giáp. Mèo là em tặng, anh còn nhớ không?】【Em cũng… cũng từ phó bản mà ra, anh.】
Tôi trơ mắt, lại mở cửa sổ quản trị.
Phó bản 【Tiền Thế Chưa Dứt】 hóa ra có tên cũ.
【Tôi và con mèo biến thành chồng】.
15Không nhớ là lần nào vào phó bản nữa. Chỉ nhớ mục tiêu toàn là thế gia quyền quý, người trong cung.
Lúc đó tôi có nhiều lớp thân phận. Bề ngoài là một kẻ săn người, chuyên lấy mạng.
Mỗi lần nhận nhiệm vụ từ tổ chức đều làm hỏng bét.
Cuối cùng bị đuổi, tôi cười hề hề với hệ thống: “Tôi nhân hậu, bắt tôi gi*t người vô tội làm gì.”
Thân phận nhiều, chẳng sợ ch*t đói.
Vì tôi hay tự ý, nhiệm vụ chồng chất. Đa phần là tự lau sạch lương tâm.
Nhiều lần về tiểu viện, chưa đi được mấy bước đã ngã lăn.
Mệt rã rời. Trời làm mái, đất làm giường. Ngủ bất kể chỗ.
Tôi thì chẳng sao, nhưng làm hàng xóm hoảng h/ồn.
Anh ta nói cửa nhà tôi mở toang, bên trong có một người (tôi) nằm bất động, không biết sống hay ch*t. Anh ta vội bế tôi lên giường.
Tôi mở mắt, thấy anh ta đang bắt mạch.
Thấy mặt anh ta không ổn, tôi buột miệng: “Sao rồi, đại phu?”
Đúng, hàng xóm tôi là đại phu. Nhưng bình thường lại giả làm thầy bói.
Tôi thấy có duyên, vì cả hai đều thích đeo mặt nạ.
Anh ta nói không sao, chỉ lao tâm, khí huyết hư.
Sau tôi mới biết, lúc đó anh ta bắt ra mạch người ch*t, tưởng mình học dở, định đi quỳ trước m/ộ sư phụ.
Tôi cười không ngớt.
Thật ra tôi đang dùng thân x/á/c ch*t, đi tà pháp hồi sinh. Anh ta chẩn ra được, chứng tỏ y thuật đã đến mức tinh vi.
Hàng xóm ấy. Tên Vạn Dự.
Ban đầu anh ta tung hoành giang hồ, vừa bói toán vừa c/ứu người.
Nhưng gặp tôi. Dần bớt tự do.
Luôn lo tôi ngủ gục, lo mạch ch*t, lo vết thương.
Tôi cũng lo. Vì từ hàng xóm thành tri kỷ.
Tôi lo thân phận mình khiến anh ta bất an.
Tôi có hệ thống, có hậu thuẫn, có đường lui, nhiệm vụ không gi*t được tôi.
Nhưng anh ta thì khác.
Chương 23
Chương 17
Chương 5
Chương 18
Chương 6
Chương 6
Chương 17
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook