7
Đêm đó, Hứa Trân Vũ ở lại nhà chúng tôi.
Ba mẹ băn khoăn việc liệu có nên để cô ta ở cùng phòng với Triệu Chá hay không.
Triệu Chá vung tay lớn tiếng: “Chúng tôi ở riêng là được rồi.”
Hứa Trân Vũ ngượng ngùng gật đầu, nghiêng người dựa vào anh ta: “Em nghe lời anh hết.”
Tôi không buồn giả vờ khách sáo, chỉ tay về hai phòng dành cho khách: “Ra đó mà ở, đã chuẩn bị sẵn cả rồi.”
Triệu Chá đ/á/nh giá một lượt từ phòng cho khách đến phòng ngủ chính, sau đó tự nhiên coi mình là chủ nhân của biệt thự:
“Không hợp lý, sao lại để bạn gái tôi ở xa như vậy? Tôi thấy phòng này được đấy.”
Tôi nhìn theo tay anh ta, căn phòng anh ta chọn nằm ngay bên cạnh phòng ngủ của Giang Sâm.
Tôi im lặng, không phản đối, chỉ âm thầm cảnh giác.
Tôi không tin Triệu Chá sẽ không ra tay.
Hôm nay anh ta đến đây, rõ ràng là nhắm vào Giang Sâm!
Quả nhiên, vào lúc đêm khuya, hành lang đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.
Cả biệt thự đều bị đ/á/nh thức, mọi người mặc đồ ngủ chạy ra: “Có chuyện gì vậy? Có tr/ộm vào nhà sao?”
Điều làm mọi người bất ngờ là người hét lên lại là Hứa Trân Vũ.
Và vị trí phát ra tiếng hét vậy mà lại là trong phòng ngủ của Giang Sâm.
Một người phụ nữ xuất hiện trong phòng ngủ của một người đàn ông vào giữa đêm, ai cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Cả nhà đứng trước cửa phòng, lúng túng không biết nên làm gì.
Triệu Chá hùng hổ lao tới, gầm lên: “Trân Vũ đâu? Mấy người đã làm gì em ấy?”
Anh ta càng lúc càng hung hăng: “Hay lắm, chắc chắn là tên Giang Sâm đã để mắt đến bạn gái tôi, lợi dụng đêm khuya mà cưỡ/ng b/ức em ấy!”
“Ăn có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói bậy. Cẩn thận kẻo bị kiện vì tội vu khống đấy.” Tôi bước qua đám đông, chắn trước cửa phòng: “Còn nữa, bạn gái anh nửa đêm không ở phòng mình, biết đâu lại có ý đồ không sạch sẽ, nếu những đồ vật đáng giá trong nhà không cánh mà bay, anh định bồi thường thay cô ta sao?”
Triệu Chá nghiến răng nghiến lợi, mặt mày hung dữ: “Tao nói không lại mày, nhưng cũng đừng tưởng mày đã thắng! Giang Sâm phạm tội cưỡ/ng hi*p, tao sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt!”
Nói xong, anh ta đẩy mạnh tôi ra, đ/á tung cánh cửa phòng.
Cửa không khóa, kêu lên một tiếng “két” rồi mở ra.
Trong phòng tối đen như mực, nhưng dưới ánh trăng lờ mờ, có thể thấy hai bóng người lăn lộn trên giường.
Nhìn thấy cảnh mình muốn thấy, mặt Triệu Chá đỏ bừng, phấn khích hét lên:
“Tôi đã nói Giang Kiều có toan tính riêng, bây giờ tự mấy người nhìn xem đã xảy ra chuyện gì!”
Anh ta quay sang Hứa Trân Vũ: “Trân Vũ, kể cho mọi người nghe chuyện đã xảy ra, anh và gia đình sẽ đòi lại công bằng cho em!”
Hứa Trân Vũ như mới bừng tỉnh, nhìn thấy mình không mảnh vải che thân bị mọi người vây quanh, hét lên một tiếng, sau đó lấy tay che mặt:
“Nửa đêm em thức dậy đi vệ sinh, đi ngang qua phòng Giang Sâm thì bị anh ta kéo vào, sau đó đã bị…”
Cô ta lấy chăn che đầu, nức nở khóc lóc.
Tôi chẳng buồn nhìn màn kịch rẻ tiền này, lạnh lùng hỏi: “Cô chắc chắn là Giang Sâm kéo cô vào phòng sao?”
Hứa Trân Vũ hơi do dự, nhưng sau khi nhìn Triệu Chá, cô ta lập tức cứng rắn: “Tôi đã bị anh ta cưỡ/ng b/ức, sao có thể nhìn nhầm được? Anh ta ở ngay đây, không tin thì tự mà xem.”
Mặt ba mẹ tôi tái nhợt.
Mẹ tôi cố gắng ngăn mọi người tiến lại gần, sợ rằng điều này sẽ làm tổn hại danh dự của Giang Sâm.
Sau một lúc im lặng, ba tôi run run nói: “Điều tra cho rõ, Giang Sâm tuy là con trai tôi, nhưng nếu phạm pháp… tôi sẽ không bao che.”
Vừa nghe vậy, Triệu Chá lập tức phấn khích kéo chăn ra, người nằm bên cạnh Hứa Trân Vũ hiện ra dưới ánh mắt của mọi người.
“Giang Sâm, lần này mày ch*t chắc…” Anh ta chưa kịp nói hết câu, tiếng cười đắc ý lập tức ngưng bặt, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoang mang và kinh hãi: “Bưu Tử, sao lại là mày?!”
Bình luận
Bình luận Facebook