"Trà này đắng chát, thứ nước lã ba đồng một bát ở quán chè ven đường còn dễ uống hơn."
Hơn nữa, trà đã ng/uội ngắt, chẳng biết bày trên bàn tự bao giờ.
Thấy sắc mặt ta, Trương Dịch Tuyết khẽ mỉm, gương mặt xanh xao g/ầy guộc thoáng chút sinh khí.
"Nếu muốn trốn đi, bây giờ còn kịp."
Ta chăm chú ngắm thiếu nữ kém ta một tuổi, quả đúng "muốn xinh kiều, mặc đồ hiếu".
Nàng đội đóa thược dược trắng, khoác xiêm y trắng toát, tựa tiên nữ giáng trần.
Mới mười lăm xuân xanh, đã lấp lánh nhan sắc tuyệt trần.
Nghe lũ tỳ nữ trong phủ kể, vì Dịch Tuyết cố thủ hiếu cho di nương, đắc tội với Trương lão gia cùng phu nhân.
Giờ nàng bị ph/ạt giam lỏng trong viện nửa năm, đến ngày xuất giá mới được rời khỏi.
"Khi Liễu Di nương hạ táng, đến cỗ qu/an t/ài cũng không có."
Ta thản nhiên thốt lên.
Nghe vậy, Trương Dịch Tuyết đứng phắt dậy, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm.
"Nàng bị nhét miệng, trói lồng tre vứt xuống sông, ngâm trong nước lạnh suốt một ngày."
"Th* th/ể vớt lên, Trương gia sai gia nô lấy chiếu rá/ch quấn qua loa, ném xuống gò hoang."
Dịch Tuyết lảo đảo mấy bước mới đứng vững, mở miệng khàn đặc:
"Ngươi... ngươi là ai? Sao biết chuyện này?"
Ta bước từng bước về phía nàng dưới ánh mắt kinh nghi.
"Đương nhiên ta biết, th* th/ể ấy là ta giành lại từ nanh chó hoang."
"Tiểu thư có biết không? Khi Di nương ch*t, đã mang th/ai ba tháng."
Bình luận
Bình luận Facebook