Tạm biệt Phó Tầm, tôi chỉnh lại váy rồi bước vào nhà.
Không ngờ trong phòng khách lại có một người đàn ông lạ mặt.
Khuôn mặt anh ta có vài nét giống tôi, nhưng rõ ràng là phiên bản trẻ hơn của ông Lưu.
Người đàn ông mặc sơ mi sáng màu, ngồi thoải mái trên ghế sofa, tay cầm ly rư/ợu, vừa uống vừa trò chuyện thân mật với Lưu Ân.
Nghe tiếng mở cửa, anh ta mới chậm rãi quay lại nhìn tôi.
Tôi nhận ra anh ta.
Lưu Trầm, anh trai ruột cùng cha cùng mẹ của tôi.
Đây là lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Ánh mắt giao nhau, tôi bước tới, lễ phép chào:
"Chào anh."
Nhưng… không ai đáp lại.
Lưu Trầm chỉ liếc tôi, rồi chuyển ánh mắt đi nơi khác. Anh ta xoa đầu Lưu Ân, giọng nói đầy hàm ý:
"Yên tâm đi, Ân Ân. Ai dám làm em buồn, anh nhất định đòi lại công bằng cho em."
Ý định bênh vực này, dù có ng/u ng/ốc cũng nghe ra được.
Tôi im lặng vài giây, đấu tranh xem có nên vạch mặt hay không.
Dẫu sao anh ta cũng là anh trai ruột, nhưng nghĩ lại, ngay lần đầu gặp đã không nể mặt tôi, vậy tôi cũng chẳng cần khách sáo.
Nghĩ thông suốt, tôi rót một ly nước, nhấp một ngụm rồi nói với giọng bình thản:
"Không cần để sau đâu. Tôi đang ở đây, anh muốn đòi lại công bằng thế nào? Mời ra tay."
Nói xong, tôi ngồi xuống đối diện.
Bị tôi đảo ngược tình thế, lần này Lưu Trầm ngược lại sữ/ng s/ờ.
Có thể thấy anh ta không phải kiểu nóng nảy. Nếu thật sự là người nóng tính, có lẽ đã xông tới t/át tôi từ lâu.
Chắc trong tưởng tượng của anh ta, tôi – một cô gái lớn lên ở nông thôn – hẳn sẽ yếu đuối, không dám c/ãi lại, và chịu đựng mọi ấm ức.
Đúng lúc này, Lưu Ân bắt đầu kéo tay áo anh ta, kể lể chuyện ấm ức.
Lưu Trầm khó xử, đành bước đến hỏi tôi:
"Nghe nói em đã t/át Ân Ân trong bữa tiệc?"
Anh trai ruột của tôi đứng trước mặt, giọng điệu lạnh lùng.
"Đúng vậy." Tôi thản nhiên trả lời.
"Em t/át cô ta là vì cô ta nói khắp nơi rằng em đã t/át cô ta hôm qua. Để giúp cô ta không mang tiếng là kẻ nói dối, em đã hiện thực hóa nó ngay tại bữa tiệc."
"Chưa hết."
"‘Cô em gái ngoan’ của anh còn ném một chiếc ly vào em, khiến ông Lưu phải bồi thường 13 triệu."
Tôi giả vờ chậc lưỡi:
"13 triệu đấy. Anh nói xem, tiền của ông Lưu sau này chẳng phải đều là của anh sao? Nghĩ đến thôi cũng thấy đ/au lòng thay anh rồi."
Nói xong, tôi đặt ly nước xuống, xoay người lên lầu.
Khi đi qua cầu thang, tôi nghe thấy tiếng Lưu Trầm đang hỏi Lưu Ân bằng giọng nghiêm nghị:
"Em nói thật xem, có đúng như vậy không?"
Còn cô ta thì ấp úng, không biết phải trả lời ra sao.
Tôi khẽ cười, bước lên phòng.
Tối nay, tâm trạng thật thoải mái. Có lẽ tôi sẽ có một giấc ngủ ngon.
Bình luận
Bình luận Facebook