Ninh vốn muốn thức đi với Đình Kiêu, vì cả tối cuối vẫn mê man thiếp đi.
Tới tỉnh lại, cũng vừa lại.
"Ưm, đến rồi mắt.
Đang định mở thì một bàn ấm áp bịt lại: "Em nhắm đã nhé."
Ninh lập tức tỉnh hơn phần, ngoan gật đầu, tim cũng đ/ập hơn.
Cửa mở, được một bàn đỡ lấy eo, cẩn đi từng tới phía trước. Chân cảm giác tiếp xúc với gì đó mềm mềm, lẽ đất. Trong khí lẫn mùi thơm ngát, trời về đêm hơi se lạnh, tiếng xào xạc, nghe rất đỗi thuộc...
Tuy một mảng đen xì, vì hơi thở và độ ấm thuộc cạnh, hoàn tin tưởng mà ủy cả cơ thể và trái tim cho thoải cảm nhận mọi xung quanh mình.
Không đi mảng đất dưới chân dần trở thành từng ván chắc chắn, phía dưới hơi lắc, lẽ đi trên cầu.
"Mở được truyền tới thanh trầm thấp của anh.
Ninh dừng bước, từ từ mở ra, cái tử chìm u tối của ra to...
Đập một trúc rậm rạp, tiếng xào xạc ban nãy tiếng gió thổi trúc. Trong trúc, khắp nơi đều đom đom, khung cảnh đẹp như vậy... nước phía dưới phản chiếu muôn vàn ánh và dáng hai nhau…
Sâu trong trúc một căn nhỏ xây dựng theo phong cách cổ, này đèn sáng trưng, dàng ấm áp.
Càng khiến kinh ngạc hơn là... đây chính trúc ở trấn Xuân Phong của thành phố C.
Buổi tối hôm đó, cái hôm mà ta bỏ chuyện với đã từng tới trúc Cô nếu thể được lăn yêu ở trúc này thì mạn mấy...
Nơi này vốn bất công trình kiến trúc gì, đây chắc chắn cũng căn kia, thậm đom đóm trong trúc dù cũng rất ít, tuyệt đối thể nhiều như vậy.
Rốt cuộc anh đã đầu từ giờ?
Ninh hoàn thể hình dung nổi tâm của Một đàn ông túc, cứng và vô vị như anh vì mà làm ra chuyện hoàn phải trường của như vậy.
"Thích không?" Giọng Đình Kiêu rõ ràng chút căng thẳng.
Vừa lời, đôi môi mềm mại như hoa đầu xuân liền lên bờ môi lạnh của anh.
Lục Đình Kiêu cứng cả người, ôm hơn, thời cũng đáp trả bằng một nụ hôn sâu.
"Anh đầu từ thế?" hỏi.
"Không nhớ nữa, từ hôn mê." Đình Kiêu đáp.
Lòng lẫn chua xót ngọt "Cảm ơn thích lắm... rất thích..."
Lục Đình Kiêu khẽ ho một "Vốn định là..."
Tuy anh chưa hết, cái liền hiểu ngay.
Anh yêu của chuyện chịu tủi, anh định lần đầu sau khi cưới ở đây bất ngờ nhào tới mà phá phòng tuyến ngay tại văn phòng...
Ninh cười thành "Chỉ cần với ra ở đâu cũng vậy mà! Chúng ta còn cả đời này, sau này thể rất nhiều, rất nhiều nơi nữa..."
Anh ôm lòng: "Ừm."
Ninh ngẩng lên, chớp chớp đôi ngừng phản chiếu ánh của mình: "Anh yêu, hôm nay bọn ở đây không?"
Bình luận
Bình luận Facebook