Uất Niên Cẩm Thời

Chương 8

06/12/2024 17:38

8.

Hôn lễ long trọng vượt quá sức tưởng tượng của tôi, mà cảm giác mệt mỏi cũng thế.

Lục Tầm Lễ nửa quỳ trước mặt tôi, giúp tôi cởi giày cưới.

Anh ấy nắm ch/ặt mắt cá chân của tôi, không mạnh không nhẹ giúp tôi xoa bóp.

Dáng vẻ này không giống dáng vẻ ngày thường của anh ấy.

Điện thoại ở đầu giường vang lên, là Lục Diên.

Tôi ngắt máy mấy lần mà anh ta vẫn gọi đến, tôi đang muốn m/ắng anh ta.

Anh ta c/ầu x/in tôi, hèn mọn vô cùng: “Từ Uất Niên xuống đây, c/ầu x/in em xuống đây.”

Thật ra đã vô số lần tôi từng nghĩ có lẽ Lục Diên có lý do gì đó đặc biệt.

Dù sao thì lúc chúng tôi yêu nhau, anh ta cũng nhiệt tình như vậy.

Đáng tiếc vật đổi sao dời, tôi thích Lục Tầm Lễ, muốn cùng anh ấy dệt nên giấc mơ thật đẹp, cho nên tôi không muốn nghe Lục Diên nói gì nữa.

Lúc trước nếu anh ta có nổi khổ tâm thật thì tại sao lại không nói với tôi?

“Lục Diên, tổn thương là thật, người rời bỏ tôi là anh cũng là thật. Đây là lần cuối tôi nói chuyện đàng hoàng với anh, giữa chúng ta cũng chẳng còn ai có thể diện để nói chuyện với nhau nữa. Tôi không tin anh có nỗi khổ tâm hay lý do gì đặc biệt hơn người khác, anh không xứng có được niềm tin của tôi, trong mắt tôi bây giờ anh chính là người mà tôi chướng mắt, nổi h/ận mà tôi nhớ mãi không quên, càng không cam lòng, càng hối h/ận vì đã hạ thấp lòng tự trọng mà thôi.”

“Từ Uất Niên, em vẫn luôn thích chú ấy sao?” Giọng nói của Lục Diên rất thấm, trộn lẫn sự tuyệt vọng không thể che giấu.

Tôi cười một tiếng.

Tôi không để ý đến anh ta thẹn quá hóa gi/ận mà ăn nói hàm hồ: “Đúng.”

Cúp điện thoại.

Lục Tầm Lễ ngồi bên giường, môi mím lại thành một đường thẳng, hai hàng mi cụp xuống.

Tôi không biết anh ấy làm gì mà đ/ứt tay, m/áu tươi đang chảy ra.

“Từ Uất Niên, có phải anh vĩnh viễn kém xa Lục Diên không?”

Động tác băng bó cho anh ấy của tôi dừng lại: “Anh đang nói gì thế?”

“Nếu nó lại dùng bộ dạng đó đến tìm em, em sẽ mềm lòng đúng không?” Lục Tầm Lễ đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước trán tôi lên, ánh mắt đen láy.

Tôi thắt một chiếc nơ bướm, vòng tay ôm lấy cổ anh ấy: “Em sẽ không bao giờ mềm lòng, bởi vì người em thích là anh.”

Nét mặt của anh ấy ngẩn ra, đột nhiên anh ấy dùng bàn tay bị thương đặt sau gáy tôi rồi hung hăng hôn tôi.

“Tay anh không đ/au à? Muốn phế luôn đúng không?”

“Anh muốn em.”

L/ưu m/a/nh.

Tôi và Lục Tầm Lễ chọn nơi đi hưởng tuần trăng mật, cuối cùng chọn đi châu Âu.

Chúng tôi dạo bước trên bờ biển Thụy Sĩ, lúc chúng tôi chụp ảnh trước một cửa hàng thì hình thấy một bức áp phích rất to.

Trên đó là hình Lục Diên và Tôn Kiều.

Ánh chiều tà rọi xuống mặt biển tạo thành ánh sáng lấp lánh, ánh sáng vàng nhạt rắc lên bóng dáng hai người họ.

Lục Diên khom người áp sát vào môi của Tôn Kiều, như hôn như không.

Dịu dàng như vậy thì sao mà giả được.

Tôi nhịn không được bật cười: “Cháu của anh đúng là buồn nôn thật đấy, diễn đủ mọi loại vai.”

Lục Tầm Lễ cũng không ngờ có thể nhìn thấy thứ này, biểu cảm của anh ấy rất phức tạp, anh ấy lắc đầu: “Trước đây nó không như vậy.”

Năm năm trước ba mẹ của Lục Diên mất trong một t/ai n/ạn hàng không, lúc đó anh ta mới 18 tuổi, vừa mới làm lễ trưởng thành.

Là Lục Tầm Lễ đưa anh ta từ Đức về, để anh ta sống bên cạnh mình.

Lúc đó anh ấy cũng không lớn lắm nhưng lại phải làm tròn trách nhiệm trưởng bối.

Anh ấy chăm sóc cho Lục Diên, bao gồm cả chăm sóc về thể chất và tâm lý.

Lục Diên luôn tiếp nhận trị liệu tâm lý tại nhà, khoảng chừng một năm thì mới có chuyển biến tốt.

Sau đó sự tự trách trong lòng anh ta cũng dần buông xuống.

Từ đầu đến cuối anh ta đều nghĩ rằng ba mẹ anh ta xảy ra chuyện là lỗi của anh ta, nếu như họ không bay từ Thụy Sĩ về Đức mừng sinh nhật anh ta thì họ sẽ không ch*t.

Sau này Lục Diên học đại học T, vừa gặp đã yêu tôi.

Mỗi ngày anh ta đều quấn lấy tôi, đem mọi lời yêu thương tràn đầy thanh xuân của anh ta đặt trước mặt tôi.

Vì tôi không đến xem anh ta chơi bóng rổ mà anh ta thất vọng đến mức một mình chơi bóng rổ đến tận tối mịt.

Vì có nam sinh khác tỏ tình với tôi mà anh ta trằn trọc cả đêm.

Anh ta nói: “Từ Uất Niên, em có thể đừng suy nghĩ đến người khác không, có thể cho anh cơ hội để cố gắng không.”

Anh ta nói: “Từ Uất Niên, em ở bên cạnh người khác cũng được, nhưng nếu anh ta không đối xử tốt với em thì anh có thể đợi hai người chia tay, nếu như em và anh ta kết hôn thì anh có thể đợi anh ta ch*t.”

Vào thời gian đó anh ta vô cùng nhiệt tình.

Vào lúc yêu tôi, anh ta nói muốn dẫn tôi đến Thụy Sĩ thăm ba mẹ anh ta.

Nhưng còn chưa đi thì Tôn Kiều đã xuất hiện, lại còn để lại một tấm ảnh này.

Ai mà ngờ thiếu niên ngày xưa đó lại có thể hoàn toàn thay đổi như thế.

Danh sách chương

5 chương
06/12/2024 18:02
0
06/12/2024 18:01
0
06/12/2024 17:38
0
06/12/2024 17:38
0
06/12/2024 17:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận