Ta ngồi cứng đơ trên giường, nghe ngự y hồ đồ bịa đặt bên cạnh.
"Tiểu chủ đã mang long th/ai được một tháng rồi!"
"Nhưng th/ai tướng chưa ổn định, tiểu chủ quỳ lâu dưới nắng gắt nên mới gây th/ai lưu."
Hắn nói dối không cần soạn trước, ta không nhịn được ngắt lời.
"Thái y có muốn bắt mạch lại không? Có lẽ thân thể ta không phải có th/ai..."
Lời chưa dứt, Hoàng đế đã đến.
Tựa hồ đã hiểu rõ mọi chuyện, vừa bước vào cung đã gi/ận dữ đ/ập bàn.
"Quý phi h/ãm h/ại long tự, ph/ạt cấm cung nửa năm, thu hồi lục đầu bài, không có chiếu chỉ không được ra!"
Quý phi phát đi/ên.
Nàng ta quỳ sát đất, son phấn nhoè nhoẹt, gào khóc c/ầu x/in.
"Bệ hạ! Bệ hạ! Thần thiếp không có tâm tư đó mà! Bệ hạ!"
Hoàng đế ngoảnh mặt, im lặng không nói.
Như thực sự đ/au lòng vì mất con.
Nhưng bên tai ta, tâm thanh Hoàng đế vang dội như sấm.
[Mau bị cấm cung đii! Đừng đến gặp trẫm nữa!]
[Cẩm Y Vệ đã mật báo, nói ngươi âm thầm m/ua roj da c/òng tay, đặt trong tẩm cung.]
[Trẫm há không biết tâm tư bi/ến th/ái của ngươi?]
[Trò cười!]
Ta:....
Cẩm Y Vệ mà ngài lại dùng như thế này sao!!!
Bình luận
Bình luận Facebook