Tôi nhớ lần đầu tiên rung động trước Ôn Thủy, là khi chúng tôi trở thành bạn cùng phòng.
Chúng tôi cùng gia nhập câu lạc bộ bóng chày của trường, bị lôi vào trò chơi "thật lòng hay thách thức" trong ngày hoạt động câu lạc bộ.
Ôn Thủy xui xẻo bị chọn ngay vòng đầu là phải hôn một người trong nhóm.
Nào ngờ ngoài tôi và hai chàng trai đã có bạn gái, những người còn lại đều là con gái.
Được hôn Ôn Thủy vốn là mơ ước của bao người hâm m/ộ trong trường, trong số các cô gái ngồi đây cũng không thiếu kẻ thầm thương tr/ộm nhớ.
Thế nhưng cuối cùng cậu ấy lại chọn tôi.
Trong tiếng hò reo cổ vũ, Ôn Thủy cẩn trọng tiến lại gần, cất lời xin lỗi trước:
"Du Bạch, rất xin lỗi vì làm phiền cậu. Tớ biết cậu gh/ét người đồng tính, nhưng tớ không thể tùy tiện chọn một cô gái để hôn. Như thế sẽ bất công với những người không thích tôi."
"Nếu cậu không phiền, tớ có thể hôn cậu chứ?"
Sợi dây tơ lòng chợt chùng xuống. Tôi gật đầu, Ôn Thủy cúi người nhẹ nhàng như cánh hoa rơi lướt qua, mềm mại và thanh thoả.
Đôi mắt cậu khép hờ, hàng mi dài khẽ rung rung.
Giây phút ấy tôi chợt nghĩ:
Giá như tuyết đông rơi lên hàng mi thưa ấy, chắc sẽ như cành cây phủ tuyết đung đưa, rơi xuống lả tả tựa mưa tuyết bất tận.
Thế giới của tôi chìm trong trận mưa tuyết tĩnh lặng ấy, như được gột rửa không ngừng, trở nên trong trẻo và tinh khôi.
Ký ức ùa về, Ôn Thủy giờ đây đã khác xa hình bóng thuở ban đầu.
Con người ấy giờ bạo dạn và thẳng thắn, khiến người ta khó lòng đối địch.
Bình luận
Bình luận Facebook