Mười Năm Không Thay Lòng

Chương 16

20/04/2025 16:13

"Em có thể trở nên vô dụng hơn được không?"

Trong phòng ngủ, Ninh Du cầm túi chườm đắp lên trán tôi, ánh mắt phức tạp.

Tôi cụp mắt không dám đáp, trong lòng cũng tự trách mình.

Giang Tự lớn tuổi đứng ngoài cửa hả hê: "Chút bản lĩnh này mà cũng gọi là đàn ông? Đúng là trẻ non."

Tôi trừng mắt liếc hắn: "C/âm miệng!"

Giang Tự lớn tuổi kh/inh khỉ cười lạnh, không thèm để ý tôi, quay sang Ninh Du giọng dịu dàng: "Xuống ăn cơm đi anh, em làm cá chua ngọt rồi. Anh chắc cũng thích, còn có cháo cá ấm bụng nữa."

Hắn liếc nhìn tôi: "Dù sao nó cũng hai mươi tuổi rồi, không đến nỗi chảy chút m/áu mũi là quý giá đến thế? Đâu cần anh phải lo lắng ?"

Tôi há hốc miệng, nhưng không thốt nên lời.

Quả thật, trước phiên bản mười năm sau của chính mình, tôi chẳng có chút ưu thế nào. Tôi không điềm tĩnh như hắn, không chu toàn như hắn, ngay cả việc hiểu sở thích của Ninh Du cũng thua xa sự thuần thục của hắn.

Ánh mắt hắn nhìn tôi không phải khiêu khích, mà là sự coi thường.

Môi tôi run nhẹ, muốn nói với Ninh Du rằng hắn nói đúng, chuyện nhỏ này tôi tự xử được; muốn bảo anh xuống ăn cơm đi, đừng lo cho tôi; muốn khẳng định rằng tôi không kém cỏi hơn Giang Tự tương lai nhiều đến thế.

Tôi yêu anh, không thua chút tình cảm nào so với hắn.

Nhưng cổ họng nghẹn đặc, chẳng phát ra được âm thanh.

Lặng lẽ nhìn lại chính mình, tôi chợt thấu hiểu trái tim lúc này:

Tôi muốn sự thiên vị của Ninh Du. Tôi muốn tình yêu của anh.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng như chỉ còn nghe tiếng tim đ/ập. Bỗng Ninh Du lên tiếng, tay anh lau vệt m/áu dưới mũi tôi, giọng bình thản:

"Anh không thấy phiền đâu."

Danh sách chương

5 chương
20/04/2025 16:13
0
20/04/2025 16:13
0
20/04/2025 16:13
0
20/04/2025 16:13
0
20/04/2025 16:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu