Ngày nhiệm vụ diễn ra.
Trong căn phòng VIP kín đáo, hai bên vừa kết thúc thương lượng. Đối phương nhe răng cười khẩy rồi chỉ tay về phía tôi. Chất giọng đầy d/âm ý không hề che giấu:
"Nghe đồn Lâm tiên sinh mới có được một mỹ nhân, quả nhiên không sai. Cho tôi chơi vài ngày được không?"
Tôi chưa kịp nhíu mày, Lâm Tu đã kéo mạnh người tôi về phía hắn. Không khí trong phòng đóng băng. Hắn như con sói già khẳng định chủ quyền, gằn giọng:
"Cậu ấy là người tôi yêu."
Đối phương ngớ người, vội vàng xin lỗi. Tôi ngoảnh mặt giả vờ nhìn Lâm Tu, khẽ mỉm cười. Qua vai hắn, một nhân viên phục vụ ra hiệu:
“Hỗn lo/ạn rút lui.”
Phút sau, tiếng sú/ng n/ổ vang khắp nơi. Lâm Tu kéo tôi nép vào người hắn, lùi dần về phía cửa. Tôi gi/ật mình thoát khỏi vòng tay hắn, rút khẩu sú/ng sau lưng hối thúc:
"Tôi yểm trợ! Anh đi trước đi!"
Ánh mắt Lâm Tu quay lại chạm vào tôi - thứ ánh sáng đẫm m/áu của kẻ sắp mất đi sinh mạng.
"Gặp nhau ở điểm hẹn cũ."
Tôi đáp gọn: "Ừ."
Hỗn lo/ạn lan tới bến cảng hoang. Xe cảnh sát xếp thành dãy. Đám người của Trần Gia Nam nhanh chóng bị áp đảo. Tranh thủ lúc ấy, tôi ra hiệu cho cảnh sát liên lạc chĩa sú/ng vào mình.
Đoàng!
Thế giới như ngừng quay. Tiếng ồn ào biến mất. Thân thể tôi nhẹ bẫng đổ gục về phía biển đen. Tôi thấy Lâm Tu - gương mặt đ/au đớn đến đi/ên lo/ạn, hắn lao về phía tôi như th/iêu như đ/ốt. Viên đạn xuyên qua vai hắn, m/áu thịt b/ắn tung tóe. Nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vòng vây.
Tôi nhìn thấy đôi mắt ấy - giãy giụa, bất mãn, hối h/ận.
Mặn quá... nước biển mặn quá.
Bình luận
Bình luận Facebook