Tìm kiếm gần đây
11.
Cứ như vậy tôi lại sống cuộc sống của những đêm xuân.
Khác biệt chính là tôi không còn giống như trước nữa, tôi mang hành lý vào nhà Thời Nghiên nhưng chỉ là thỉnh thoảng tôi mới đến đó ở lại qua đêm.
Hầu hết thời gian thì tôi vẫn sống ở ngôi nhà chung với Thiên Thiên.
Thời Nghiên từng nói với tôi tại sao tôi không chuyển về nhà anh.
Tôi né tránh ánh mắt anh ấy rồi mơ hồ trả lòi:
“Sách mới của em đang bàn về bản quyền điện ảnh nên phải hoàn thành càng sớm càng tốt, nên chúng ta chờ đến khi em hoàn thành xong đi.”
“Em ở đây viết cũng giống nhau mà.”
“Không giống nhau.”
Anh kiên nhẫn hỏi: “Sao không giống?”
“... Em sợ lúc anh ở nhà thì không nhịn được mà có ý đồ với em.”
Thời Nghiên dùng ánh mắt sâu hơn mà nhìn tôi, khóe môi anh cong lên rồi đột nhiên anh tiến đến hôn tôi: “Vậy thì anh rất mong chờ.”
Nói thì nói vậy nhưng cuối cùng anh cũng không miễn cưỡng tôi nữa.
Về chuyện của Thiệu Đường thì tôi cũng không hỏi nữa, tôi cũng không can thiệp vào chuyện trang trí phòng cưới nữa.
Tôi cố tình né tránh hết tất cả những chủ đề mà trước đây sẽ dễ gây ra cãi vã, càng không bao giờ mất bình tĩnh với anh, cố gắng trưởng thành trầm ổn.
Nhưng Thiên Thiên lại bày tỏ lo lắng về chuyện này: “Không thể chỉ vì cậu thích anh ấy mà thậm chí còn không có cảm xúc cá nhân được, có đúng không?”
“Cũng không phải, chỉ là mình không muốn cãi nhau.”
Tôi cắn ống hút trà sữa rồi thất thần nhìn chăm chú vào không khí.
“Chỉ vì mình khó có thể kiềm chế được tâm trạng khi cãi nhau, mình muốn anh ấy dỗ dành mình. Nhưng với tính cách của Thời Nghiên thì không thể có chuyện này xảy ra, vì vậy mình mất bình tĩnh thì chỉ càng tăng thêm phiền n/ão thôi.”
Vẻ mặt của Thiên Thiên hơi kỳ lạ.
“Nếu lúc ban đầu cậu quen Kỳ Ngôn mà cậu cũng nghĩ như thế thì có lẽ cậu và anh ta đã không chia tay, cũng có lẽ cậu sẽ hoàn toàn không quen biết Thời Nghiên.”
Nói đến Kỳ Ngôn, xem ra hôm đó mấy lời Thời Nghiên nói đã giáng một đò/n đả kích rất mạnh cho anh ta, sau đó anh ta có đến gặp tôi một lần.
“Tại sao đều là bạn trai cũ mà tôi thì không thể còn anh ta thì có thể? Anh ta cũng không cự tuyệt người phụ nữ đó mà.”
“Anh ấy không giống anh.”
Kỳ Ngôn tiến lên từng bước: “Khác nhau ở đâu?”
Có lẽ khi gặp được Kỳ Ngôn thì tôi còn quá trẻ và tràn đầy cuồ/ng nhiệt, không thể chấp nhận bất kỳ sự tủi thân nào.
Hoặc có lẽ tình cảm lúc đó tôi dành cho Kỳ Ngôn còn chưa đủ sâu sắc đến mức như vậy.
Nhưng cho dù là như thế nào thì tất cả đều đã làm Kỳ Ngôn tổn thương.
Thế nên cuối cùng tôi chỉ có thể khéo léo nói: “Không cần phải hỏi, đều là quá khứ cả rồi. Kỳ Ngôn, chúng ta phải tiến về phía trước.”
Anh ta im lặng rất lâu trong điện thoại, cuối cùng anh ta gượng cười: “Tâm Tâm, thật sự em đã thay đổi rất nhiều.”
Điện thoại bị ngắt máy.
Kể từ đó về sau, ngoại trừ trao đổi công việc với tôi ra thì Kỳ Ngôn không nói thêm bất kỳ câu nào khác nữa.
Một bàn tay vẫy trước mặt tôi khiến tôi định thần lại.
Tôi nhìn Thiên Thiên ở đối diện tôi rồi thẳng thắng nói: “Chung quy thì bây giờ mình thật sự thích Thời Nghiên, nhưng nếu như có một ngày mình không còn thích anh ấy nữa thì…”
Những lời tiếp theo, tôi không nói ra.
Hơi lạnh của máy điều hòa trong cửa hàng lượn vòng trên đỉnh đầu tôi và bao trùm lấy tôi, tôi ăn nốt miếng khoai tây chiên cuối cùng trên đĩa rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Thời Nghiên.
“Anh đã đến chưa?”
Ở đầu bên kia điện thoại có khoảnh khắc hơi thở của anh hơi dồn dập, sau đó nó trở lại bình thường: “Đến cửa rồi, hai em đi ra đi.”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng do thời tiết nóng bức chứ không nghĩ đến những khía cạnh khác.
Đang là kỳ nghỉ hè nên trong cửa hàng toàn là trẻ con.
Tôi và Thiên Thiên chen lấn qua đám đông thì nhìn thấy Thời Nghiên đứng ở cửa, ánh mắt anh đang chăm chú nhìn tôi.
Sau khi ăn cơm xong thì đưa Thiên Thiên về nhà, ban đầu tôi muốn xuống xe nhưng cổ tay đã bị anh giữ lại rồi kéo tôi ngồi lại xe.
Thế là tôi nghiêng đầu mỉm cười: “Anh làm gì thế? Không nỡ để em đi à?”
Ánh sáng trước mắt tôi nhấp nháy, nụ hôn của Thời Nghiên ngoài ý muốn rơi xuống.
Anh luôn là người giỏi trong chuyện hôn, chỉ có tôi là người bị anh bắt đi thôi.
Cuối cùng tôi bị anh hôn đến mức khó thở, mấy ngón tay yếu ớt cố gắng bám vào vạt áo của anh.
Anh còn ân cần lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt của tôi rồi chăm chú nhìn tôi từ khoảng cách rất gần.
“Dự án hợp tác mà bọn anh bàn bạc lúc trước đã kết thúc rồi, tuần tới anh phải đến thành phố A, có lẽ phải đi khoảng ba ngày.”
Với ai??
Tôi chợt bừng tỉnh như tôi không hỏi mà chỉ gật đầu: “Được.”
“... Anh đi với Thiệu Đường, cô ấy cũng là thành viên trong tổ dự án, có trách nhiệm nghiên c/ứu một phần bộ phận cốt lõi.”
Không ngờ anh lại chủ động giải thích với tôi, tôi ngẩn người.
“Không sao, anh đi đi.”
Tôi giả vờ cởi mở rộng lượng.
“Hai người là đàn anh và đàn em cùng trường, lại làm giảng viên cùng một trường đại học, có sự hợp tác trong công việc cũng là chuyện bình thường thôi. Tình cờ là quyển sách mới của em cũng sắp hoàn thành rồi, cũng cần phải liên hệ với biên tập để bàn bạc phần tiếp theo…”
Tôi còn chưa nói xong thì đột nhiên Thời Nghiên kéo tôi vào lòng.
Môi anh kề sát vào tai của tôi, hơi ấm phả ra rồi lượn vòng quanh tai tôi.
Tôi nghĩ anh định nói gì đó nhưng cuối cùng anh chỉ hỏi tôi: “Tối nay có muốn ở lại chỗ anh không?”
“Không đi đâu, ngày mai em còn có việc nữa.”
Thật ra là không có việc gì.
Chỉ là trong lòng tôi khó chịu đến mức sắp vỡ thành bong bóng nhỏ rồi, mà tôi lại không muốn cãi nhau với anh về vấn đề này, vì thế tôi cần ở một mình để điều tiết tâm trạng.
Cuối cùng tôi cũng xuống xe, nhìn Thời Nghiên lái xe đi, tôi một mình ngây ngốc ngồi ở dưới sân của tiểu khu.
Đột nhiên điện thoại của tôi rung lên, tôi lấy ra xem, có một lời mời kết bạn mới.
“Hợp tác kinh doanh.”
Ảnh đại diện là một biển hoa, biệt danh rất dễ thương.
Tôi đợi qua hai phút nhưng không thấy cô ấy gửi tin nhắn, trước đây cũng có không ít bên A như vậy nên tôi cũng không bận tâm, tôi tắt điện thoại đi rồi ném vào trong túi xách.
… Không đúng.
Làm gì có bên A nào kết bạn vào tối thứ bảy chứ?
Bất chợt có một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, sau đó tiếp tục phóng to ra.
Tôi lại lấy điện thoại ra rồi mở lại hộp trò chuyện với người đó, nhập vào chức năng chuyển khoản…
Đường.
Ha ha.
Chương 21
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook