【Á Á Á! Cái gì đây? Trông như x/á/c ch*t vậy...】
【Trời ơi, nổi da gà hết rồi. Cứ tưởng nằm dưới giường, ai ngờ lại chui vào tấm phản!】
【Thế là Chương Tuyết giấu x/á/c? Lại còn ngủ chung với thứ này suốt ư?】
【Hu hu, mẹ ơi, con sợ đái dầm mất rồi!!】
Chương Tuyết thoáng tái mặt trong chốc lát, nhưng nhanh chóng lấy lại sắc hồng.
Hai tay cô vuốt ve "x/á/c ch*t", nở nụ cười tươi rói tháo lớp băng gạc bên ngoài:
"Đây không phải x/á/c ch*t đâu, mà là bảo vật gia truyền của tổ tiên tôi. Đã được khai quang chuyên dụng để bảo vệ bình an, là con búp bê vải đó."
Vừa dứt lời, "th* th/ể" đã lộ nguyên hình. Đó là con búp bê không đầu khoác áo cưới đỏ chót, chân đi hài thêu hoa đỏ rực, giống hệt nữ q/uỷ trong game kinh dị. Từng đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức lỗ chân lông và vân da đều y như người thật. Đôi mắt đỏ ngầu đờ đẫn nhìn thẳng vào ống kính, khiến người xem dựng tóc gáy, phảng phất cảm giác hai hàng lệ m/áu sắp lăn dài.
Nếu không phải các khớp xươ/ng có thể tháo rời lủng lẳng như búp bê, hẳn ai cũng nghi ngờ đây là x/á/c người thật!
Nghe Chương Tuyết giải thích, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
【Thì ra là búp bê, tôi đã bảo mà, đại sư Chương sao có thể gi*t người giấu x/á/c?】
【Bùa hộ mạng bị đám tâm địa hẹp hòi vu thành x/á/c ch*t, đúng là đố kỵ!】
【Nhưng tôi thấy con búp bê này sao cứ m/a mị quá, như sắp sống dậy ấy...】
【Bạn trên kia xem nhiều phim m/a quá rồi đấy!】
Tôi bỏ qua mớ bình luận, tập trung quan sát con búp bê với vẻ mặt nghiêm trọng. Thấy tôi như vậy, Giang Tụng cũng rùng mình:
"Vãn Vãn, có gì sao? Con búp bê này có vấn đề à?"
Câu hỏi của Giang Tụng lập tức khơi mào nghi vấn:
【Hồi nãy Kỳ Tinh Vãn nói vật dưới giường còn sống, lẽ nào con búp bê này...】
【Có khi đúng! Người ta vẫn bảo vẽ mắt là giấy biết đi mà!】
【Mơ màng gì thế? Búp bê thường còn chẳng sống nổi, đây lại là con không đầu. Bà cố tôi sống lại nó cũng chẳng cựa được! Huống chi đây là bảo vật khai quang của đại sư Chương, làm gì có âm khí?】
Chương Tuyết khẽ mỉm cười:
"Vãn Vãn, dạo này cậu đọc nhiều tiểu thuyết kinh dị quá rồi. Ngày xưa cậu đã mê thể loại này mà!"
Lời nói đầy hàm ý châm chọc tôi bịa chuyện gi/ật tít. Bị cô nàng xát muối, cư dân mạng ào ào công kích. Tôi vẫn dán mắt vào con búp bê:
"Con búp bê này huyết khí ngút trời, oán niệm dày đặc, đáng lý da phải tái bệch, mặt xanh lét. Vậy mà giờ da dẻ hồng hào như người sống, rõ ràng đã được nuôi dưỡng bằng huyết thực lâu năm."
"Cô đang thờ cúng nó."
Nụ cười trên mặt Chương Tuyết đóng băng:
"Vãn Vãn, cậu thực sự cần nghỉ ngơi rồi, bắt đầu hoang tưởng rồi đấy."
Dân mạng tiếp tục công kích:
【Thờ cúng thì sao? Bảo vật gia truyền thờ cúng có gì lạ?】
【Kỳ Tinh Vãn càng nói càng m/a quái, biến bảo vật thành yêu vật!】
Giang Tụng nghe xong nổi đóa, đứng ra bênh vực:
"Cô mới hoang tưởng! Còn mấy người, tin hay không tùy, bọn này không hầu nữa!"
"Vãn Vãn, mình cúp máy đi. Đừng quan tâm bọn họ, sống ch*t có số, giàu sang tại trời, đỡ phải nhận cục tức vào người!"
Bình luận
Bình luận Facebook