Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
CP tôi ship sắp toang rồi.
Trong nhà m/a, nữ chính nép vào lòng người khác, còn nam chính thì như khúc gỗ.
Tôi nghiến răng nghiến lợi, phải làm “đạo cụ” ra sân khấu.
Thế nhưng ngay lúc tôi tiến lại gần, nam chính lại run giọng kêu c/ứu.
Tôi bùng phát bệ/nh “chuunibyou”, lấy mông húc bay con q/uỷ khác:
“Hắn là người của tôi, đừng động vào!”
Sau đó, tôi bị kéo vào căn phòng tối bên cạnh, thân hình cao lớn đ/è xuống.
“Anh, bắt được anh rồi.”
**Chuunibyou (hay còn gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "ảo tưởng sức mạnh") là một thuật ngữ tiếng Nhật dùng để chỉ những người trẻ tuổi, đặc biệt là trong độ tuổi dậy thì, có hành vi ảo tưởng và tin rằng bản thân sở hữu những khả năng đặc biệt, siêu nhiên hoặc một sứ mệnh quan trọng nào đó.
1
Tôi nghiến răng nhìn chằm chằm màn hình giám sát.
Nữ chính Diệp Dịch Mỹ bị q/uỷ lưỡi dài dọa, hét khẽ một tiếng, rồi được người đàn ông bên cạnh nửa ôm vào lòng.
Giữa hai người bong bóng hồng bay đầy, sắp tràn ra ngoài.
Nhìn thì đúng là rất “ngọt”.
Không được.
Tôi lắc đầu, làm sao có thể phá CP chính thức được.
Thế nhưng nam chính Cố Hí lại khoanh tay đứng xem, lạnh lùng nhìn từng NPC xuất hiện.
Tôi tức muốn ch*t, chỉ trỏ m/ắng thầm.
Ba năm trôi qua, cậu ấy cao hơn, đẹp trai hơn.
Nhưng cái tính cô đ/ộc lầm lì vẫn y nguyên.
Công sức nuôi dưỡng bao năm coi như uổng phí.
“Không nhanh lên thì vợ cậu bị lấy mất rồi!”
Tôi hết cách, đành tự mình ra trận.
Phòng mật thất tiếp theo rất lớn, NPC được bố trí dày đặc.
Ẩn mình trong đó chẳng khó.
Dưới sự che chắn của đồng nghiệp tạm thời, tôi lén lút tiến gần ba người họ.
Nhưng đúng lúc ấy, tôi nghe thấy giọng Cố Hí r/un r/ẩy kêu c/ứu.
Không giống giả vờ.
Quay đầu lại, chỉ thấy q/uỷ đất lù lù lao về phía Cố Hí.
Đồng tử tôi co rút, bệ/nh “chuunibyou” bùng phát ngay tại chỗ.
Tôi lao nhanh tới, dùng mông húc bay con q/uỷ, rồi ghé sát nói chỉ đủ cho hai chúng tôi nghe: “Hắn là người của tôi, đừng động vào!”
Dưới ánh đèn hồng ngoại, con q/uỷ trợn mắt kh/inh bỉ.
Tôi mặc kệ.
Cảm nhận ánh nhìn nóng rực sau lưng, tôi chỉ muốn rút lui ngay.
Nhưng vừa bước một bước, cổ tay đã bị một bàn tay lớn nắm ch/ặt. Ngón tay khẽ vuốt, rồi kéo tôi thẳng vào căn phòng tối bên cạnh, không cho phản kháng.
“Cạch.”
Cửa đóng lại, hai tay tôi bị bẻ ra sau, cổ tay khóa bằng c/òng sắt.
Cố Hí gỡ mặt nạ q/uỷ của tôi, nâng cằm, ép tôi nhìn thẳng vào ánh mắt như sói như hổ.
Tôi im lặng, cậu ấy ghé sát tai, giọng trầm thấp:
“Anh, bắt được anh rồi nha.”
Toàn thân tôi run lên. Biết rõ mà vẫn phạm sai lầm, khiến tôi hối h/ận không thôi.
Bao giờ mới cai được cái bệ/nh “chuunibyou” ch*t ti/ệt này đây?!
2
Tám năm trước, khi tôi vừa xuyên vào truyện, đã đụng ngay cảnh ch/ôn sống.
Bệ/nh “chuunibyou” của tôi bùng phát, cầm cây gậy nhặt được lao ra: “Dừng tay!”
Giọng còn non nớt, tôi vội nuốt mấy câu sáo rỗng khác. Ba tên kia cao to hơn tôi nhiều, nhưng may là chúng kh/inh địch.
Tôi vung gậy, nhắm thẳng chỗ hiểm mà đ/á/nh. Ti/ếng r/ên và ch/ửi rủa vang bên tai, tôi mặc kệ.
Tôi đào ra một thiếu niên g/ầy gò, mắt mở nhưng không phản ứng.
Khi tôi vô tình chạm vào tay phải, cậu ấy bất ngờ nắm ch/ặt, hất mạnh tôi ra.
Đôi mắt đen thẳm nhìn tôi, giọng khàn lạnh: “Cút.”
Hừ.
Tôi – Thẩm Thời – chuyên trị kẻ cứng đầu.
Tôi cười lạnh, lại đẩy cậu ấy xuống hố, gậy quét một vòng. Đống đất vừa đào lại lấp xuống, phủ đầy người cậu ấy. Khuôn mặt vốn sạch sẽ lập tức bị vùi lấp.
Có lẽ không ngờ tôi tức gi/ận đến mức muốn gi*t, trên gương mặt lạnh lùng kia thoáng hiện chút ngạc nhiên.
Tôi mặc kệ, tiếp tục hì hục lấp đất. Đến khi cát phủ kín cằm cậu ấy, tôi mới dừng, nở nụ cười “nhân hậu”, rồi kéo khóa quần.
Cậu ấy cuối cùng hoảng hốt, mặt đen lại, vội nói xin lỗi: “Này… tôi sai rồi.”
Tôi không để ý, tiếp tục giả vờ. “Cậu vừa rồi rất ngầu.”
Ngày hôm đó, tôi ép cậu ấy phải nói ra một trăm ưu điểm của tôi.
Đến khi môi cậu ấy cong lên, tôi mới “từ bi” tha cho.
Nhưng về nhà, tôi phát hiện phía sau có một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo.
Cậu ấy mặt dày ở lì trong nhà tôi, đuổi không đi.
3
Chúng tôi nhìn nhau chẳng thuận mắt. Cậu ấy ch/ửi tôi mặt đơ, còn bảo tôi đầu óc có vấn đề. Tôi tức vì cậu ấy không biết ơn, đúng kiểu “kẻ vo/ng ân bội nghĩa”.
Sau này tôi mới biết, cậu ấy chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết ngọt ngào này. Đáng lẽ phải ở viện mồ côi đến khi trưởng thành – Cố Hí.
Tôi mới hiểu, thì ra tình yêu thật sự có thể thay đổi bản tính x/ấu xa của một người.
Chúng tôi cứ thế cãi nhau vài ngày. Tôi ép cậu ấy gọi tôi là “anh”, rồi cậu ấy nhắc đến chuyện hộ khẩu.
Tôi định để cậu ấy tách hộ khẩu riêng, nhưng cậu ấy lại bất ngờ từ chối: “Anh, tôi muốn cùng anh.”
Tôi phản bác theo bản năng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt như đang nói: “Chẳng lẽ anh không dám?”
Hừ. Tôi đồng ý, nhưng sao làm hộ khẩu lại giống như kết hôn thế này?
“Lại gần chút, bên trái đừng cười gượng thế.”
Tôi chưa kịp chỉnh, Cố Hí đã đưa tay nắn khóe môi tôi.
“Anh không muốn cho tôi nhập hộ khẩu sao?”
Ánh mắt tôi thay đổi, lập tức vỗ mạnh vào cái miệng lắm lời của cậu ấy: “Không biết nói thì im đi.”
Cố Hí trả đũa bằng cách véo eo tôi, ánh mắt kh/inh khỉnh: “Người có trái tim bẩn thỉu, nghe gì cũng thấy bẩn.”
Tôi: “…”
Thật muốn đ/á/nh ch*t cậu ta.
Nhờ màn cãi vã đó, tôi quên mất việc đổi tên cậu ấy thành “Cố Hy”.
Đêm nằm trên giường, tôi mỉm cười mà ngủ.
Từ nay, tôi không cần cố gắng làm trò để được gia đình chú ý nữa.
Có lẽ sau này, tôi cũng không cần quá dựa vào việc “ship CP” để tìm chút tình yêu nuôi sống bản thân.
Tôi đã có một người em trai rồi, hehe.
4
Năm năm sống chung, qu/an h/ệ của chúng tôi xem như hòa hợp.
Cố Hí không giống nam chính trong truyện, cậu ấy luôn âm thầm tính toán điều gì đó.
Biết tôi tò mò, cậu ấy thẳng thắn nói muốn lật đổ nhà họ Cố.
Tôi chẳng mấy bận tâm, cùng lắm chỉ là sớm vài năm.
Dù sao tôi cũng chỉ đến để “ship CP”.
Chỉ là cậu ấy thỉnh thoảng lại thất thường, lúc thì dính tôi như kẹo cao su, lúc lại tránh tôi như rắn đ/ộc.
Một lần bàn hợp tác, tôi nhầm rư/ợu trắng thành nước ngọt, mất mặt say khướt.
Vừa mở cửa về nhà, đã bị Cố Hí kéo mạnh vào lòng.
Trong cơn quay cuồ/ng, tôi nôn đầy người cậu ấy.
Cố Hí kiên nhẫn dìu tôi đi rửa ráy, trong cơn mơ màng tôi bị cậu ấy chà xát th/ô b/ạo đến tỉnh.
“Đều là mùi người khác, hôi ch*t đi được.”
?
Tôi đưa tay lên ngửi, hương hoa hồng thoang thoảng, đâu có khó chịu.
Tôi chìa tay cho cậu ấy ngửi kỹ hơn, nhưng mắt hoa, tay lại đặt lên vai cậu ấy. “Mũi cậu hỏng rồi à?”
Cố Hí sững người, mặt đỏ bừng.
Khó chịu đến nghẹt thở sao?
Tôi càng nghĩ càng choáng.
Chương 5
Chương 3
Chương 5
Chương 7
Chương 7
Chương 5
Chương 5
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook