Sự nghi ngờ của tôi càng tăng, chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ được bao nhiêu thì đã nghe được giọng của Hiểu Bình: “Tìm anh lâu quá, sao anh lại ở đây thế?” Tôi nói do tôi đi tìm cô ấy mới đến đây, hỏi cô ấy vừa mới đi đâu, cô ấy nói muốn tìm người b/án d/ao chịu kia xem mình có vận may hay không. Tôi nhìn về hướng biến mất của cô gái ấy, rồi quay người cùng Hiểu Bình đi về thôn.
Cuối cùng cũng đến ngày đám cưới, sáng sớm xe cưới đã dừng ở cổng viện của chú Hai, một tốp cô gái bận rộn trang trí xe cưới, quấn hoa hồng đỏ thắm lên xe.
Trang Kiệt và chú Hai quỳ trước bài vị tổ tiên, thành kính thắp hương, chẳng bấy lâu chuẩn bị xong xuôi Trang Kiệt cũng lên xe cưới đi đón cô dâu, còn chúng tôi vào trong nhà đợi đón dâu về.
Khi đi qua nhà chú Mạnh hàng xóm bỗng thấy cửa nhà đóng ch/ặt, khi chú Mạnh và chú Hai còn trẻ là chiến hữu với nhau, hai gia đình thân như người một nhà, việc quan trọng như đám cưới Trang Kiệt mà cả nhà chú Mạnh lại đi đâu đây.
Ngay lúc này trong đám người lại xuất hiện một người mặc đồ đen, chính là thiếu nữ đó, xem ra cô ấy vẫn luôn ở gần thôn.
Cô ấy đi về phía chú Hai, sắc mặt chú Hai tái xanh, không biết đang nghĩ gì mà cứ đứng trân trân nhìn cô ấy.
Tôi nhìn tư thế đòi n/ợ của cô gái này, tình hình này xem ra chú Hai cũng đã n/ợ cô ấy, ngay khi tôi nghĩ cô ấy muốn chìa tay với chú Hai thì cô ấy lại hỏi một câu khiến mọi người không hiểu đầu cua tai nheo ngay tại chỗ: “Vì sao lại là hôm nay?”
Ý gì, cô ấy đang hỏi đám cưới sao?
Thấy chú Hai không nói cô ấy cũng không ngừng lại: “Cô dâu sinh năm Kỷ Hợi, thuộc mệnh kim. Ngày hôm nay tương khắc với bát tự cô ấy.”
Nghe được lời này chú Hai vẫn chưa lên tiếng thì thím Hai đã không vui quát trước: “Phì phì phì, trẻ con không hiểu, điều này không được nói bậy, Ngọc Quyên sinh năm Canh Ngọ, ngày hôm nay do tôi lấy bát tự của hai đứa nó tìm đại sư tính đấy.”
Thiếu nữ nghe vậy thì khuôn mặt trước nay không có cảm xúc lại xuất hiện sự nghi ngờ, ánh mắt từ sắc bén đến hoang mang.
“Sai rồi?” Cô ấy giống như đang hỏi chính mình, sau đó lại tự trả lời: “Không thể sai được.”
Không đợi mọi người nghe rõ cô ấy đang nói gì, cô ấy đã quay người rời đi như một trận gió, biến mất không còn tăm hơi như lần trước.
Xe đón dâu rất nhanh đã về, màn đệm này cũng được mọi người quên đi, chỉ có tôi chú ý đến chú Hai vẫn im lặng từ sau việc kia, ngay cả nụ cười cũng có mấy phần gượng gạo.
Sau khi xe dừng hẳn, Trang Kiệt cõng Ngọc Quyên xuống xe, thảm đỏ trải dài, dựa theo tập tục trước sau là sẽ đi qua yên ngựa với chậu than.
Ngọc Quyên vừa đi qua yên ngựa thì có người đưa đến dải lụa đỏ, chú rể nắm một bên, cô dâu nắm một bên, giống như Nguyệt Lão nối dây tơ, duyên định ba đời.
Sau đó vợ chồng mới cưới sẽ cùng nhau bước qua chậu than, trong chậu là một chút than đang ch/áy lửa nhỏ, tượng trưng cho cuộc sống tương lai của vợ chồng son sẽ vui vẻ, phát đạt.
Ngay khi Ngọc Quyên nâng chân chuẩn bị bước qua thì đốm lửa đỏ đột nhiên lan lên vạt dưới váy cưới, Ngọc Quyên sợ hãi nhảy lên, mọi người cũng không đoán trước được sẽ xảy ra việc này, trong chốc lát cũng hoảng lo/ạn.
Vẫn may Trang Kiệt nhanh nhẹn, cởi áo vest phủi cho Ngọc Quyên, đốm lửa cũng lụi đi ngay lập tức, bà con cũng bình tĩnh trở lại, rất nhanh có người tới đưa vải tránh lửa cho Trang Kiệt.
Bởi vì thời gian ch/áy ngắn, người cũng không sao nhưng vạt dưới váy cưới bị ch/áy đen. Ngọc Quyên nhếch nhác quỳ trên đất, Trang Kiệt ở bên chỉnh trang lại cho cô ấy, không ngừng an ủi.
Đám cưới xảy ra chuyện như này, mọi người trong thôn đều cho rằng là điềm không lành.
Nhưng đám cưới vẫn phải tổ chức, quần áo tất nhiên không thể mặc nữa nên cô dâu đã đổi sang bộ váy liền thân màu đỏ bình thường, nhưng đi đường lại quá vụng về, chắc là vẫn còn sợ hãi, sau đó bái hoa đường vén khăn cũng chỉ qua loa cho xong, cho đến lúc kính trà, khi Ngọc Quyên gọi bố mẹ thì giọng vẫn còn khàn.
Bình luận
Bình luận Facebook