Phó Thời Tu liệt kê cho tôi một danh sách.
Những việc phải hoàn thành trong vòng một tháng.
Xin visa, tìm luật sư đương nhiên khỏi phải nhắc tới.
Điều bất ngờ là còn có cả dãy dài những nhà hàng phải thử qua.
“Đồ Trung ở nước ngoài dở lắm”
“Thật đấy.”
Tôi vui vẻ chấp nhận.
Theo bản danh sách của anh ấy, từng quán từng món đều nếm thử.
Những ngày một mình, hóa ra cũng không khó sống lắm.
Mỗi ngày ăn uống m/ua sắm, rồi dọn dẹp hành lý.
Hôm chuyển đồ khỏi nhà sau ly hôn, Chu Hoài Nam đột nhiên nhắn tin.
“Không gọi điện cho anh, không nhớ à?”
Hắn đưa Tống Chi đi du lịch rồi.
Nói là để cô ta mở mang tầm mắt.
“Hư đấy.”
Hắn lại nhắn.
Kèm theo tấm ảnh chụp.
“Chỗ này hay lắm, kỷ niệm ba năm, dẫn em tới nhé?”
Tôi muốn block hắn như đã block Tống Chi.
Nhưng nghĩ đến việc còn phải tới cục dân chính lấy giấy ly hôn, đành thôi.
Nửa tháng sau, tôi xử lý hết số trang sức nhỏ và túi xách.
Đi khám tổng quát ở bệ/nh viện.
X/á/c nhận không mang th/ai.
Cuối cùng tôi thu dọn toàn bộ tài sản mà Chu Hoài Nam giao cho tôi cất giữ bấy lâu nay.
Đêm trước khi đến cục dân chính, Chu Hoài Nam trở về.
Hắn gọi điện cho tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook