Sau màn kịch của Hứa Thúy, cả tôi và bà nội đều chẳng còn tâm trạng xem Xuân Vãn.
Tôi khuyên bà đi nghỉ sớm, phần bát đĩa tôi sẽ lo.
Đang rửa bát, bỗng nghe thấy tiếng động lạ.
Tựa như vật gì đang cọ xát trong túi ni lông.
Âm thanh phát ra từ phía tủ lạnh.
Tôi lắng tai nghe, x/á/c nhận tiếng động phát ra từ ngăn giữa tủ lạnh.
【Đừng mở ngăn giữa tủ lạnh! Đừng mở!】
Tôi do dự một chút, quyết định làm ngơ.
Ngay lúc ấy, mùi tanh thối nồng nặc xộc vào mũi.
Mặt tôi tái mét, tay vội bịt mũi.
Mùi này sao quen quá...
Hồi năm ngoái sau kỳ nghỉ hè, khi mở cửa phòng ký túc xá ra, tôi suýt ngất vì mùi.
Thì ra đứa bạn cùng phòng quên vứt dưa hấu thừa, để nó th/ối r/ữa ra.
Những con giòi trắng nhởn nhơ bò lúc nhúc trên miếng dưa nhầy nhụa.
Mùi tủ lạnh lúc này y hệt như vậy.
Như có thứ gì đang phân hủy trong ngăn giữa.
Tiếng sột soạt vẫn tiếp tục vang lên.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.
Giờ tôi đã chắc chắn: Có thứ th/ối r/ữa trong tủ, và nó...
Vẫn đang cử động!
Hơi thở tôi gấp gáp, cố ép bản thân quay lưng.
Đừng động vào.
Không được mở ngăn tủ lạnh.
Vi phạm quy tắc là xong đời.
J5-......
Giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên trán.
Lời Hứa Thúu hiện lên trong đầu: "Nhỡ đâu điều này là giả thì sao?"
Không, ngay cả lời cô ta cũng đáng ngờ.
Nhìn trạng thái dị dạng kia thì biết...
Lời nhắc của ả ta làm sao tin được?
Cuối cùng, tôi vẫn không dám mở tủ lạnh.
Tiếng động rục rịch một hồi rồi tắt hẳn.
Bình luận
Bình luận Facebook